Nàng khóc đến mức khiến cho Bắp Chân cũng cảm thấy bất an.
Hình như trước kia mẹ của nó chưa bao giờ ôm nó khóc dữ dội như hôm nay.
Tần Như Lương nhìn thấy bát thuốc bên cạnh đã nguội cho nên liền bảo cung nhân mang thêm một bát thuốc khác đến để cho Thẩm Nguyệt tự mình đút cho Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt vuốt ve Bắp Chân không buông, khàn giọng nói: “Bắp Chân có nhớ mẹ hay không? Sao con vẫn nhẹ như vậy, không có thêm chút da thịt nào…”
Bắp Chân bò ra khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt rồi ngồi cách nàng một khoảng.
Thẩm Nguyệt vừa rơi lệ vừa buồn cười nói: “Sao vậy, con còn giận mẹ sao?”
Bắp Chân không hề hé răng, chỉ vùi đầu dùng hai bàn tay nhỏ day day góc áo, trên khóe miệng nó còn đọng lại chút nước bọt.
Ngay sau đó, cung nữ đã bưng một bát thuốc nóng khác đến. Thẩm Nguyệt nhận lấy bát thuốc rồi ngửi thử, thấy đó là thuốc trị bệnh cảm bình thường. Bởi vì Bắp Chân còn nhỏ chưa thể uống thuốc đặc cho nên bát thuốc này có màu nâu rất nhạt.
Xem ra cho dù không có Thẩm Nguyệt thì ngự y ở trong vườn ngự uyển này cũng sẽ hết sức tận tâm chăm sóc cho Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt đút từng thìa thuốc cho Bắp Chân, nhưng Bắp Chân vẫn ngoan cố không chịu uống.
“Bắp Chân ngoan, uống xong thuốc rồi thì mới có thể khỏe lại được, mới có thể cùng mẹ chơi đùa được”.
Sau đó Bắp Chân mới ngoan ngoãn uống thuốc.
Thẩm Nguyệt vừa vui mừng vừa cảm động, không cần biết đã qua bao lâu, không cần biết Bắp Chân có còn nhớ nàng hay không, nhưng chung quy vẫn là mẫu tử liền tâm. Bắp Chân sẽ không thực sự quên nàng, nó còn có vẻ như đang giận nàng nhiều hơn.
Sau khi cung nữ lấy bát thuốc đi, Thẩm Nguyệt lại bế Bắp Chân lên, âu yếm hôn hít một hồi.
Bắp Chân dường như không thể chịu nổi được sự nhiệt tình của nàng, cho nên lại bắt đầu bò ra ngoài.
Sao Thẩm Nguyệt có thể cho nó cơ hội bò ra ngoài chứ? Nàng ngay lập tức ôm lấy nó rồi lại khóc.
Thẩm Nguyệt khóc nói: “Con yêu của mẹ. Bảo bối của mẹ”.
Tần Như Lương ở bên cạnh vừa nghe thấy vậy thì đã nổi da gà, sau đó liền nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Thẩm Nguyệt vẫn còn khóc nói: “Cũng may là con không sao, nếu không mẹ nhất định sẽ thương tâm đến chết mất… con trai của mẹ, con phải ngoan ngoãn, ở trong cung này con phải ngoan ngoãn, có biết không? Cũng may là hoàng thúc của con quan tâm đến con, yêu thương con cho nên mới cử nhiều người đến chăm sóc cho con lúc con bị bệnh đến như vậy, nếu không thì không biết lúc này con đã ra sao rồi”.
Nàng khóc đến mức choáng váng đầu óc mà vẫn tiếp tục nói: “Con ở trong cung ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng tốt, nơi này lại có nhiều thái y, chỉ có ở đây thì con mới có thể mau khỏe lên được. Chỉ cần con có thể khỏe lên thì mẹ liền vui vẻ rồi. Sau này con phải biết ơn hoàng thúc, con có biết không?”
Bắp Chân bắt đầu vùng vẫy khiến Thẩm Nguyệt bối rối: “Ta không hiểu con đang muốn nói gì cả?” Bắp Chân cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Nguyệt, nhưng ngay khi nó vừa bò ra ngoài thì đã bị Thẩm Nguyệt bắt lại khiến nó lại tiếp tục phải cố gắng hết sức để bò ra ngoài.
Thẩm Nguyệt không ngừng vuốt ve hôn hít Bắp Chân, nó cũng không khóc mà chỉ đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra đẩy đẩy, cứ như thể nó đang âm thầm lên án nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT