Thẩm Nguyệt mơ màng hỏi: “Chàng có mệt không?”

“Lời này ta phải hỏi nàng mới đúng”.

Thẩm Nguyệt mím môi, có chút ngượng ngùng nói: “Thật sự chàng còn chưa làm gì ta, ta chỉ tiện tay giúp đỡ một chút thôi. Còn chàng, vừa rồi chàng đã bị thương mà còn như thế… chắc là chàng phải mệt mỏi lắm”.

“Tiện tay giúp đỡ”, Tô Vũ tỏ thái độ nói: “Chà, diễn đạt như vậy nghe thật sinh động”.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta đang nghiêm túc hỏi về thân thể của chàng vậy mà chàng còn trêu đùa ta”.

“Vậy thì ta sẽ trả lời nàng một cách nghiêm túc”, Tô Vũ ôm Thẩm Nguyệt trong vòng tay, hít thở sâu bên tai nàng.

“Ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, trạng thái vô cùng tốt. A Nguyệt, nàng tình nguyện gần gũi ta như vậy là ta đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi”.

Trái tim của Thẩm Nguyệt dần dần được lấp đầy bởi sự rung động chỉ xuất hiện khi nàng đối mặt với Tô Vũ.

Trời đã khuya, cả hai đều cảm thấy ấm áp nhưng vẫn phải đứng dậy thu dọn.

Tô Vũ vừa định đứng dậy thì Thẩm Nguyệt liền nói: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn”.

Tô Vũ mỉm cười rồi thực sự nhắm mắt lại. Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hắn, lần lượt mặc y phục vào.

Nàng nhìn xuống dưới thì thấy dấu hôn của Tô Vũ hằn lên trên khắp da thịt. Tai của Thẩm Nguyệt đỏ lên, nàng vội vàng mặc lại y phục lên người.

Nhưng vẫn còn phần vạt bên hông áo mà một tay nàng không thể nào kéo lên được, nàng cũng không thể nào buộc thắt lưng lại được.

Nàng vò đầu bứt tóc một hồi sau đó hai mắt tối sầm lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Vũ đã mặc xong y phục chỉnh tề trước mặt.

“Để ta làm”, Tô Vũ đan những ngón tay vào vạt áo của nàng, linh hoạt khóa lại từng chiếc cúc áo một cách chậm rãi duyên dáng.

Tô Vũ nhìn nàng từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ấm áp rồi nói: “Hiện tại ta không nhìn thấy gì cả”.

Phải biết rằng bên dưới lớp y phục của Thẩm Nguyệt đều là dấu vết mà Tô Vũ để lại.

Bàn tay của Thẩm Nguyệt vẫn còn dính, sau đó nàng đã đi ra ngoài định rửa tay bằng tuyết tan.

Thấy Tô Vũ đi theo, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy không được tự nhiên mà nói: “Chàng… chàng không cần phải đi theo ta, ta biết phải rửa sạch thế nào mà”.

“Tuyết lạnh lắm, ta sẽ làm tan chảy tuyết rồi đổ lên tay nàng. Nàng đừng chạm vào băng tuyết lạnh lẽo”.

“Thực sự không cần thiết!”, Thẩm Nguyệt phất tay áo nói: “Chàng lo tự mình làm sạch mình đi”.

Tô Vũ nhìn tay áo nàng rồi trầm ngâm nói: “Nhưng chuyện này là do ta gây ra, ta nên chịu trách nhiệm đến cùng”.

Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Ta không cần chàng chịu trách nhiệm”.

Tô Vũ nhìn bầu trời bên ngoài sơn động rồi nói: “Nếu chúng ta còn chậm trễ thì có lẽ một lát nữa bọn họ sẽ tìm được đến đây. Nàng muốn để lại chứng cứ hay sao?”

Thẩm Nguyệt bước ra khỏi sơn động, Tô Vũ cũng bước ra theo nàng.

Hai người ngồi xổm dưới gốc cây tùng, tuyết đọng dưới gốc cây rất dày.

Thẩm Nguyệt bốc một nắm tuyết, nhưng nàng còn chưa kịp cầm lên thì đã bị Tô Vũ lấy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play