“Nghe trong sách nói”, Thẩm Nguyệt đáp: “Ta không muốn chàng bị bệnh đâu”.
Tô Vũ bất đắc dĩ nói đùa: “Nàng đang sợ sau này nàng sẽ chịu thiệt sao?”
Tay của Thẩm Nguyệt vẫn đang lần xuống bụng dưới của hắn, hắn dừng một chút rồi lại nghiêm mặt nói: “Đừng đụng vào, một lát nữa sẽ làm bẩn tay nàng đó”.
“Không bẩn”, Thẩm Nguyệt mơ màng nhìn hắn, nói với giọng vô cùng ngọt ngào: “Tô Vũ, chàng đã chạm vào ta, bây giờ tới lượt ta chạm vào chàng”.
Nàng bướng bỉnh lần tay xuống dưới, không muốn Tô Vũ chịu đựng thêm nữa. Nếu như nàng có thể giải quyết thì nàng cũng không tiếc công sức giúp hắn giải quyết.
Về mặt sinh lý nam nữ, Thẩm Nguyệt tuy không thành thạo nhưng cũng biết được vài điều.
Khi Thẩm Nguyệt chạm vào hắn thì toàn thân nàng đã nóng bừng, nàng nghe thấy tiếng thở của Tô Vũ vô cùng hỗn loạn nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng di chuyển rất chậm chạp, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Thẩm Nguyệt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tô Vũ, không hiểu sao lại bị thần sắc của hắn làm cho ngứa ngáy khó chịu.
Tay Tô Vũ đột nhiên giơ lên che mắt nàng, hắn dựa vào tai nàng thở dốc, thậm chí còn hôn nàng điên cuồng sau đó không ngừng vuốt ve cơ thể nàng.
“Sao chàng không để cho ta xem…”, Thẩm Nguyệt nũng nịu nói: “Ta cũng thích nhìn thấy chàng như vậy, thích nhìn thấy chàng bối rối chật vật vì động tình với ta, nét mặt tràn ngập sự chiếm hữu đối với ta”.
Xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay, nàng thấy Tô Vũ đang cau mày như rất đau đớn, ánh mắt của hắn tràn đầy hoang dại khắc sâu vào trong lòng của Thẩm Nguyệt, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Nguyệt để thỏa mãn dục vọng của mình, Thẩm Nguyệt biết rằng điều đó là bởi vì hắn đang bị động trong chuyện này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt, lá gan của nàng càng lúc càng lớn”.
“Lá gan của ta lớn cũng là do rèn luyện mà có thôi. Chàng có biết mỗi lần ta đối mặt với chàng là mỗi lần ta phải đỏ mặt thẹn thùng? Ta nghĩ rằng chỉ có một mình ta bị chàng trêu đùa… ưm…”
Trước khi nàng có thể nói hết lời thì môi của Tô Vũ đã nghiến lên môi nàng, khuấy đảo miệng của nàng.
Một lúc sau thì tay của Thẩm Nguyệt đã trở nên rất dính.
Sơn động hoang vắng giờ lại ấm áp như xuân tới.
Cả Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều dần bình tĩnh lại, sau đó là sự im lặng quyến rũ chết người.
Thẩm Nguyệt rất lâu sau cũng chưa lấy lại sức, tay Tô Vũ vẫn đang ôm lấy lưng nàng, từng cái chạm nhẹ nhàng của hắn vẫn khiến cho từng giây thần kinh của nàng chịu kích động.
Nàng cảm thấy mình và Tô Vũ dường như đã tiến thêm một bước.
Cảm giác từng bước thân cận với hắn khiến cho Thẩm Nguyệt cảm thấy rất thỏa mãn.
Không khi nào nàng cảm thấy hạnh phúc hơn lúc được lặng lẽ ôm chặt lấy hắn như lúc này.
Tô Vũ lại nhẹ nhàng hôn lên những dấu hôn mà hắn đã để lại trên cơ thể của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT