Hắn nhất định phải chơi vu hồi với đối phương, tốt nhất là để đối phương đuổi đến kinh thành rồi mới phát hiện là nhóm bọn họ căn bản không về kinh.

Chỉ có điều, nếu đối phương am hiểu truy đuổi dấu vết, vậy không chừng sẽ nhanh chóng phát hiện là họ chẳng đi quan đạo

Trước khi trời tối, bốn người đã đặt chân tới chân núi.

Không biết nơi này là ngọn núi nào mà dưới chân núi thấp thoáng một căn nhà gỗ nhỏ, trông có vẻ khá cũ.

Dường như Tô Vũ khá quen thuộc với nơi này, hắn buộc ngựa vào rừng cây sau nhà rồi đẩy cánh cửa cũ nát ra, chân bước vào trong.

Hắn nói: “Có lẽ chủ nhà đã dọn đi rồi, đêm nay chúng ta dừng chân ở đây đi”.

Thẩm Nguyệt nhìn động tác nhóm lửa thành thạo của Tô Vũ, ánh lửa lập lòe chiếu sáng gò má hắn, nàng bỗng ngạc nhiên hỏi: “Trước kia ngươi từng tới đây rồi à?”

Trong đôi mắt sâu hút của Tô Vũ phản chiếu ánh lửa bập bùng, hắn nói: “Trước kia ta từng dưỡng thương ở đây với sư phụ làm mộc, thợ săn ở đây đã chăm sóc ta”.

“Rốt cuộc vì sao bị thương mà còn chạy suốt đường từ phía nam đến kinh thành?”, Thẩm Nguyệt hỏi lại câu mà nàng từng hỏi Tô Vũ khi ở nhà sư phụ làm mộc, nhưng từ đầu tới cuối hắn không hề trả lời rõ ràng về vấn đề này.

Tô Vũ mải nhóm lửa, không đáp lời.

Tần Như Lương bỗng nhớ ra chuyện gì đó, đột ngột nói: “Trong lúc nam chinh, Hoài Nam Vương bị kẻ gian làm hại, đột tử ngay sa trường, về sau cũng may có thế tử Hoài Nam Vương ngăn cơn sóng dữ. Khi đó có thích khách đột nhập vào quân doanh ám sát thế tử, nhưng kẻ đó lại trốn thoát được”.

Tần Như Lương dừng một chút rồi trầm giọng hỏi: “Thế tử lúc đó, cũng chính là đương kim hoàng thượng, còn ngươi chính là sát thủ ám sát không thành công khi ấy, đúng không?”

Tô Vũ khẽ cong ngón tay dài nhặt nhánh cây, ngẩng đầu liếc Tần Như Lương: “Không ngờ Tần tướng quân vẫn còn nhớ rõ chuyện cũ năm xưa”.

“Quả nhiên là ngươi!”. Cảm xúc của Tần Như Lương lên xuống nhấp nhô vô chừng, hắn ta nói: “Lúc ấy hoàng thượng bị thương không nhẹ, nếu không phải vì vết thương trệch khỏi vị trí tim nửa tấc, vừa hay cũng nông nửa tấc thì chỉ e không thể nào gắng gượng được”.

Tô Vũ bình tĩnh đáp lời: “Có lẽ đó chính là ý trời”.

Năm xưa hắn thất bại, vương triều Đại Sở mới bị đương kim hoàng thượng soán ngôi đổi triều. Nếu lúc ấy hắn không thất bại thì hiện giờ cũng sẽ không lâm vào tình cảnh thế này.

Tần Như Lương lạnh lùng liếc hắn nói: “Đại học sĩ đúng là giỏi ẩn nhẫn, bản lĩnh khá đấy. Bị người của thế tử lúc ấy truy sát cả dọc đường mà ngươi vẫn có thể sống sót”.

Tô Vũ mấp máy môi như có như không: “Vậy có lẽ cũng là ý trời”.

Thẩm Nguyệt nghe mà cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cho dù ngọn lửa đang kề sát tay mà nàng không hề cảm thấy ấm áp chút nào.

Lúc đó Tô Vũ đã phải trải qua quá trình thập cửu nhất sinh thế nào mới trốn được tới đây? Chắc chắn hắn bị thương rất nặng, chẳng biết khát vọng sống đến mức nào mới có thể vượt qua tới giờ?

Lúc đó Đại Sở hỗn loạn, hắn bôn ba khắp nơi trong thời loạn, hắn đã phải bất lực khổ sở thế nào, Thẩm Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.

Đột nhiên đầu ngón tay nàng hơi rát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play