Tô Vũ cưỡi ngựa đi đầu tiên, ba người Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương và Hạ Du theo sát phía sau.

Họ đã cải trang, đổi cả kiểu tóc lẫn cách ăn mặc, trên mặt còn dán thêm cả râu ria, bình tĩnh đi lướt qua bên cạnh đội người ngựa kia.

Bất kể ai nhìn thấy bốn người đàn ông để râu ria lởm chởm thì cũng sẽ không hề có liên tưởng gì tới Tĩnh Nguyệt công chúa.

Lúc sắp sửa đi xa, người đàn ông dẫn đầu nhóm người cưỡi ngựa kia đột nhiên quay đầu liếc theo bóng lưng của mấy người họ, nhưng có lẽ do không phát hiện manh mối gì nên cũng nhanh chóng dẫn theo đội người của mình vào thành.

Bốn người ung dung cưỡi ngựa rời đi, bầu không khí trên đường ngột ngạt đè nén vô cùng

Trên mặt đất vẫn còn đọng lại một lớp tuyết mỏng, hai bên đường dần dần nhuộm màu trắng xóa, đó là do tuyết vẫn chưa kịp tan hết.

Hạ Du không nhịn nổi nên lên tiếng đầu tiên: “Bây giờ có thể nói chuyện rồi chứ? Đeo bộ râu này khó chịu quá đi. Cứ đâm vào miệng ta mãi”.

Mấy người còn lại chưa kịp nói gì thì hắn ta đã kéo phắt bộ râu kia ra rồi thở phào một hơi: “Chịu không nổi luôn! Mặc dày thế này, ta thấy nóng hết cả người đây”.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt cũng bị râu đâm khó chịu, lần đầu tiên nàng tiếp xúc với râu ria cổ đại, không biết nó được làm từ lông heo đen hay gì mà cứng ngắc hà!

Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô cũng tháo ra đi, đến Hạ Du còn thấy khó chịu, chứ đừng nói gì là cô”.

Làn da của Thẩm Nguyệt non mềm nhất trong đám, bộ râu này còn dính chặt vào nữa, lúc kéo xuống cứ như giật luôn cả da, đau đến mức khiến nàng xuýt xoa.

Tô Vũ quay đầu nhìn thì thấy cằm nàng đã bị bộ râu cọ sát đến đỏ cả lên.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại không cảm thấy nóng như Hạ Du, chiếc áo vải chỉ được mặc đại ra bên ngoài quần áo của nàng, hiện giờ trời đang đổ tuyết, vừa hay giúp nàng che chắn gió tuyết luôn.

Tần Như Lương nói: “Đám người vừa nãy không đơn giản đâu”.

Tô Vũ nheo mắt nhìn khoảng mênh mông trước mặt, nói: “Chúng ta tranh thủ lên đường thôi”.

Thế là bốn người không hề trì hoãn mà ra roi thúc ngựa chạy như bay trên đường lớn.

Chờ tới khi vào trong thành, đám người kia không hề phát hiện ra tung tích của nhóm người Thẩm Nguyệt.

Sau đó người cầm đầu lại dẫn theo thuộc hạ lao ra ngoài thành, phát hiện bộ râu do Hạ Du tiện tay ném xuống ven đường. . Truyện mới cập nhật

Tên này nheo đôi mắt sắc bén như chim ưng, trầm giọng cất lời: “Đuổi theo!”

Ngựa phi như bay dọc đường không hề ngừng nghỉ, chỉ sợ nếu như nghỉ lại chốc lát thì sẽ bị những người kia đuổi kịp.

Thấy trời sắp tối, họ cần nhanh chóng tìm nơi nghỉ chân.

Tô Vũ dẫn cả nhóm tiến vào quan đạo, bọn họ xuống ngựa, đi men theo con đường nhỏ trong núi.

Nếu tiếp tục đi theo quan đạo thì sớm muộn gì cũng bị những người kia đuổi kịp.

Tô Vũ không hề có ý định về thẳng kinh thành bằng quan đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play