Tô Vũ cười trầm thấp, hắn phát hiện ra dáng vẻ xấu hổ của Thẩm Nguyệt cũng càng ngày càng tươi đẹp.

Thẩm Nguyệt mở cửa phòng, điềm nhiên nhìn Tần Như Lương một cái, sau đó chẳng nói chẳng rằng đã quay về phòng mình.

Tần Như Lương không đứng trong đình nữa, hắn ta cũng quay về phòng của mình.

Ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, hắn ta ở bên cửa sổ, nhìn sang Thẩm Nguyệt ở phòng đối diện.

Cửa sổ trong phòng Thẩm Nguyệt chưa đóng, hắn ta vẫn loáng thoáng trông thấy bóng nàng đi lại trong phòng.

Đợi khi Thẩm Nguyệt ý thức được Tần Như Lương ở phía đối diện vẫn luôn nhìn mình, nàng đi tới bên cửa sổ, đóng nó lại.

Tần Như Lương cũng biết, hắn ta càng như thế chỉ càng khiến Thẩm Nguyệt chán ghét.

Nhưng ngoài cách này ra, hình như hắn ta không tìm được lý do và phương thức nào khác để nói với nàng thêm vài câu, gặp mặt nàng thêm vài lần.

Đến bây giờ hắn ta vẫn muốn cứu vãn, không cam tâm từ bỏ.

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng, Tần Như Lương cũng ra ngoài theo.

Viện tử này chỉ được đến thế, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu sẽ gặp, dù thế nào Thẩm Nguyệt vẫn trông thấy Tần Như Lương lượn tới lượn lui trước mặt mình.

Một khi đến thời gian nàng sắc thuốc và đổi thuốc cho Tô Vũ, bao giờ cũng nhận được một đôi mắt lạnh lẽo.

Khi nàng chăm sóc cho bệnh tình của Tô Vũ, Tần Như Lương cưỡng ép yêu cầu nàng không được đóng cửa, bởi “giữa thanh niên bạch nhật, cũng chẳng làm chuyện gì giấu giếm lén lút”, hà tất phải đóng cửa!

Thẩm Nguyệt cười khẩy vài tiếng, nhướn mày đáp: “Nếu ta thực sự định cùng hắn làm điều gì đó không thể để người khác biết, há lại để ngươi bắt gặp”.

Tần Như Lương tức nổ phổi.

Đúng lúc này, giọng nói thong dong của Tô Vũ từ bên trong vọng ra: “Mở cửa cũng không sao, Tần tướng quân muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao ta và Tần tướng quân đều là nam tử”.

Thế là Tần Như Lương quan sát toàn bộ quá trình Thẩm Nguyệt thay thuốc cho Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt cũng chỉ khi đối diện với Tô Vũ mới lộ ra biểu cảm dịu dàng như vậy.

Đến khi uống thuốc, Thẩm Nguyệt đút cho Tô Vũ từng hớp, một hồi hàn huyên hỏi thăm khiến Tô Vũ vô cùng hưởng thụ.

Nếu không vì Tần Như Lương có mặt ở đó, Thẩm Nguyệt sẽ không tỏ ra quá đà như vậy.

Tần Như Lương không khỏi nhớ tới lúc ở phủ tướng quân, hắn ta bị thương mới tỉnh, gặp lúc hoàng thượng tới thăm.

Thẩm Nguyệt và hắn ta cũng tỏ ra ân ái keo sơn như vậy trước mặt hoàng thượng.

Thế nhưng lúc đó họ chỉ đóng giả vậy thôi, còn bây giờ nàng thật lòng muốn làm vậy.

Sau khi đút thuốc cho Tô Vũ xong, quay đầu lại, Thẩm Nguyệt mới phát hiện ra Tần Như Lương không còn ở đó nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play