“Chỉ là một người phụ nữ đã từng sinh nở như ta, bên người còn dẫn theo một đứa con của chồng trước, hẳn là không thể bắt đầu mùa xuân thứ hai”, Thẩm Nguyệt khẽ dựa vào vòng tay hắn, ngón tay vân vê vạt áo trước mặt: “Tô Vũ, chàng vẫn còn thời gian suy nghĩ cho kỹ”.

“Tương lai A Tiễn mang họ Tô của ta thì chính là con trai của ta, đến con trai nàng cũng có với ta rồi, nàng còn muốn nở mùa xuân thứ hai với ai đây?”

Tô Vũ lại thủ thỉ: “A Nguyệt, lòng ghen tuông của ta rất mạnh, từ đầu đến cuối nàng chỉ có thể có một người đàn ông là ta thôi”.

Thẩm Nguyệt mím môi cười, hỏi: “Nếu chàng có người phụ nữ khác thì phải làm thế nào?”

Tô Vũ nói tiếp: “Ngoại trừ A Nguyệt, ta không thích phụ nữ”.

Từ sau khi Tô Vũ tỉnh lại, Thẩm Nguyệt không thể canh giữ trong phòng hắn nửa bước không rời giống như trước kia được nữa.

Người trong hành cung chỉ coi như mắt điếc tai ngơ và không nói gì nhưng Tần Như Lương phía đối diện cư nhiên cắn mãi không buông, thực sự khiến người khác khá chán ghét.

Tô Vũ nói đúng, đôi lúc khi đàn ông trở nên ấu trĩ sẽ giống như một đứa trẻ ba tuổi, điều này quả thực đã làm mới nhận thức của Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương không muốn nhìn thấy nàng cùng Tô Vũ ở riêng với nhau, nếu một lúc không thấy Thẩm Nguyệt bước ra từ phòng Tô Vũ, hắn sẽ đi tới trong sân, đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói:

“Trai đơn gái chiếc ở một mình trong phòng truyền ra ngoài sẽ có tai tiếng, Thẩm Nguyệt, nàng đi ra ngoài ta có chuyện muốn nói với nàng”.

Thẩm Nguyệt không có thời gian tiếp chuyện hắn, chỉ cách cửa sổ đáp: “Nhưng ta không có gì để nói với ngươi”.

“Nàng không có tình cảm với ta nhưng chúng ta vẫn là phu thê, ta không thể giương mắt nhìn nàng ngày ngày ở cùng với tên đàn ông khác, nàng ra ngoài đi”.

Đáp lại Tần Như Lương chỉ có một chiếc bát bay thẳng từ bên kia cửa sổ ra ngoài, rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

Thấy không thuyết phục được Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương liền chĩa mũi nhọn vào Tô Vũ: “Tô Vũ,nếu ngươi thực sự lo nghĩ cho nàng ấy thì nên chú ý tới danh tiếng của nàng, nàng ấy là công chúa, qua đêm tại phòng của một quan viên như ngươi còn ra thể thống gì”.

Thẩm Nguyệt thay thuốc cho Tô Vũ xong, nói: “Chàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu đêm nay ta không ra ngoài phỏng chừng hắn sẽ đứng ngoài cửa sổ lải nhải cả đêm mất”.

Huống hồ Thẩm Nguyệt cũng không có ý định qua đêm trong phòng Tô Vũ, hắn cần được tĩnh tâm nghỉ ngơi, nếu không sẽ không có lợi cho việc hồi phục vết thương.

“Không cần lúc nào cũng phải chăm sóc ta, nàng cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, gian phòng của nàng ở bên cạnh à?”

“Ừm!”

Tô Vũ híp mắt: “Vậy nàng về thẳng phòng đi”.

Nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của hắn chỉ sợ trong lòng lại tính toán ước gì nàng sẽ không nói lời nào với Tần Như Lương, cứ để hắn đứng bên ngoài một đêm.

Nàng không khỏi nhếch miệng cười, cúi xuống chỉnh lại mép chăn cho hắn, nhẹ giọng nói: “Đêm lạnh, chàng ngủ cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh”.

Tô Vũ nghiêng đầu thuận thế hôn lên mặt nàng, mãn nguyện đáp: “Ta biết rồi”.

Vành tai Thẩm Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng, cũng không nhìn tới hắn nữa mà trực tiếp quay đầu rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play