Tần Như Lương liếc mắt nhìn vị thái y đó đáp lạnh băng: “Từ lúc nào mà chuyện của công chúa tới lượt các ngươi chõ mồm vào rồi?”
Không nói còn tốt, nhưng nghe xong những lời này của thái y Tần Như Lương càng thêm phiền muộn.
Đừng nói là bây giờ Tô Vũ chưa tỉnh Thẩm Nguyệt đã như vậy, đợi sau khi Tô Vũ tỉnh lại, e rằng nàng sẽ lại càng không chú ý tới hắn ta.
Dù đã nhận được đáp án từ Thẩm Nguyệt nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu, buồn bã cùng đố kỵ.
Sau khi ấm thuốc được đun sôi lặp lại hai ba lần để cô đặc thành tinh chất.
Thẩm Nguyệt trút canh ra bát không sót một giọt, sau đó cho thêm một ít gạo và đun thành cháo thuốc.
Làm như vậy không chỉ có lợi đối với chấn thương của Tô Vũ mà còn có thể duy trì các cơ năng thân thể cho hắn.
Xem chừng mùi vị của bát cháo thuốc không thơm ngon gì nhưng Thẩm Nguyệt thầm nghĩ hắn hẳn là sẽ không sợ đắng, có thể nuốt xuống.
Nếu hắn sợ đắng sẽ chỉ cau mày, để Thẩm Nguyệt thấy được phản ứng của hắn, như vậy cũng tốt.
Nàng ngồi ở mép giường, cẩn thận từng li đút xuống từng thìa.
Dường như Tô Vũ biết được bản thân đang uống thuốc nên rất phối hợp, Thẩm Nguyệt không tốn quá nhiều sức lực đã bón xong bát thuốc, một giọt cũng không rơi rớt ra ngoài.
Cứ cách hai ngày Thẩm Nguyệt phải thay thuốc cho Tô Vũ một lần cùng châm cứu.
Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt của người mang bệnh nhưng khi Thẩm Nguyệt có thời gian ngồi xuống nắm lấy tay hắn có thể cảm nhận được một chút ấm áp, cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa, đối với Thẩm Nguyệt lúc này đã là niềm an ủi lớn nhất.
Chỉ là vấn đề thời gian, hắn vẫn một mực mê man.
Nếu hắn biết nàng vẫn luôn chờ đợi hắn, hắn nhất định sẽ luyến tiếc bản thân đã ngủ lâu như vậy.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động trong màn đêm.
Thẩm Nguyệt ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tô Vũ như thường lệ.
Đôi tay dặt hai bên người của hắn trắng nõn hoàn mỹ như một khối ngọc ấm áp, ngón tay thon dài cong nhẹ vẽ lên hình vòng cung đẹp mắt.
Tóc trên vai Thẩm Nguyệt bỗng nhiên buông xuống, từng sợi rơi trên ngón tay Tô Vũ mềm mại quấn lấy.
Ngón tay Tô Vũ run lên cực nhẹ.
Lại một đêm bình yên bên nhau.
Thẩm Nguyệt chỉ chuyên tâm chăm sóc Tô Vũ vẫn luôn không quan tâm tới tình hình hiện tại giữa Dạ Lương cùng Đại Sở.
Vốn dĩ họ nên trở về biên giới Đại Sở từ lâu nhưng đến nay vẫn bị trì hoãn nhiều ngày như vậy.
Đại Sở lúc đầu cho rằng là do Dạ Lương từ chối để công chúa Tĩnh Nguyệt, sứ thần cùng tướng quân trở lại Đại Sở, sau khi trải qua đàm phán mới xác định được rằng họ gặp phải tập kích trên đường trở về.
Do đó vẫn phải đợi thương thế bình phục mới lên đường trở lại Đại Sở.
Họ bị tấn công trên lãnh thổ Dạ Lương khiến Đại Sở có rất nhiều chuyện để bàn.
Nhưng tên sát thủ cải trang thành binh sĩ Dạ Lương rốt cuộc có lai lịch thế nào vẫn đang đợi truy xét kỹ lưỡng. Nếu không phân biệt trắng đen liền động vũ khí ngược lại sẽ trúng phải kế ly gián khiêu khích của kẻ có tâm.
Do đó Đại Sở bên kia trước mắt vẫn chờ thời cơ hành động, đợi Dạ Lương đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT