Thẩm Nguyệt theo bản năng đẩy hắn ra, tỏ vẻ bài xích nói: “Ngươi đứng gần quá, chân ta yếu”.
“Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như ta buông nàng ra thì chỉ sợ nàng sẽ té, nếu như chân nàng yếu thì cứ dựa vào ta”.
Một người cố ôm còn một người cố đẩy.
Kết quả này không giống như kết quả mà Thẩm Nguyệt đã tưởng tượng từ trước, rõ ràng nàng không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Vũ như lúc này…
Nhưng khi ở trong vòng tay của Tô Vũ thì nàng lại cảm thấy hỗn loạn.
Rõ ràng nàng rất chán ghét hắn.
Tô Vũ nói: “Nếu như nàng lại lộn xộn thì ta sẽ hôn nàng như lần trước”.
Thẩm Nguyệt thật sự không dám lộn xộn, nàng nói: “Ngươi không sợ có người nhìn thấy hay sao?”
“Dù sao thanh danh của ta cũng đã mất, có tệ hơn cũng chẳng sao”.
Hắn vừa dứt lời thì từ cửa sau đột nhiên lại có một cái đầu ló ra.
Thẩm Nguyệt rùng mình, Tô Vũ vẫn ôm sát nàng trong lòng như không có chuyện gì xảy ra, thần sắc không hề dao động, không hoảng cũng không vội, dường như không hề muốn buông Thẩm Nguyệt ra.
Người vừa ló đầu ra chính là một cơ thiếp trong nhà hắn, chính là cơ thiếp nhạy cảm hơn lúc trước.
Nàng ta nhìn thấy Tô Vũ đang đứng ôm một người khác, mặc dù không nhìn thấy rõ bộ dáng của người kia nhưng chỉ riêng cảnh tượng này cũng đã đủ để khiến nàng ta kinh ngạc.
Cơ thiếp lên tiếng nói: “Xin hỏi… có phải là đại nhân đang đứng ngoài cửa hay không?”
Tô Vũ đáp: “Ừm”.
“Vậy vị kia là ai?”
“Chỉ là một cố nhân”.
Cơ thiếp kia không có ý định rời đi, vẫn nhẹ nhàng nói: “Thiếp thân còn không biết đại nhân lại có cố nhân thế này”.
Trong lúc nàng ta đang nói thì Tô Vũ đã quay người đi vào khung cửa và bóng dáng của Thẩm Nguyệt đã khuất một nửa trong bóng đêm.
Cơ thiếp kia chỉ kịp loáng thoáng liếc mắt nhìn một cái, rồi đột nhiên Tô Vũ lại vươn tay ra túm lấy cổ của nàng ta.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức cơ thiếp kia thậm chí còn chưa kịp lộ ra biểu tình kinh ngạc thì Thẩm Nguyệt đã nghe thấy được tiếng cổ của nàng ta bị Tô Vũ vặn gãy.
Những ngón tay thon dài khẽ buông lỏng, thân thể của cơ thiếp kia mềm oặt ngã xuống đất cùng với tiếng nói của Tô Vũ: “A Nguyệt, đừng nhìn”.
Thẩm Nguyệt kinh hoàng, lúng túng nói: “Đáng ra ngươi phải nhắc nhở ta sớm một chút, bây giờ ta đã nhìn thấy rõ ràng hết cả rồi”.
Lúc này, cơ thiếp còn lại cũng đã đi qua bên này vừa đi vừa lên tiếng gọi: “Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu…”
Nàng ta chỉ đi được nửa chừng thì đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp kia.
Trên mặt đất có người đã ngã xuống, bên cạnh Tô Vũ còn có một nữ nhân khác.
Cơ thiếp kia đột ngột như đông cứng lại, kinh hoàng nhìn tỷ muội của mình nằm trên mặt đất, bất giác liền lùi bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT