Thẩm Nguyệt gần như nín thở, sau đó khi nhìn khuôn mặt đang ở gần trong gang tấc thì liền thở dài một hơi.

“Ta chỉ muốn cho nàng thấy những chuyện tốt đẹp, những chuyện khiến nàng rung động, chứ không muốn để cho nàng thấy những chuyện xấu xa chán ghét. Chính ta còn cảm thấy những chuyện đó đáng ghê tởm thì sao ta có thể để cho nàng biết được?”

Trong lòng Thẩm Nguyệt khẽ run lên, nàng nói: “Ngươi cảm thấy ghê tởm?”

Tô Vũ gắt gao nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Ta không muốn đưa nữ nhân khác về nhà, cho dù nữ nhân đó có dung mạo tựa thiên tiên đi chăng nữa. Ta chỉ muốn đưa nữ nhân mà ta thích về nhà, để nàng bước vào nhà ta, ăn cơm nhà ta, ngủ lại nhà ta. Vậy mà mỗi ngày ta đều phải đối mặt với những nữ nhân mà ta không thích, tại sao ta không thể cảm thấy ghê tởm?”

Hắn nói: “Nàng nói ta diễm phúc sâu, nhưng ta không nhận nổi. Mỗi ngày từ hoàng cung trở về nhà, chuyện ta có thể làm chỉ là khắc chế chính mình không đi tìm nàng, sao nàng có thể hiểu được, ta ngày ngày đọc sách viết chữ, tu thân dưỡng tính, nhưng ý niệm trong lòng đều hướng về nàng!”

Giọng nói của Tô Vũ cứ như một loại ma chú, từng chữ từng chữ khắc sâu vào trái tim Thẩm Nguyệt.

Chuyện đó khiến cõi lòng nàng tràn đầy sự chua xót.

Tô Vũ cúi đầu, áp trán lên trán nàng, thấp giọng lưu luyến nói: “Sao nàng biết chỉ có nàng là ngươi duy nhất đang nuôi hi vọng, sao nàng biết ta không vì nghĩ về nàng mà từng mừng thầm cùng trằn trọc mất ngủ, sao nàng biết từ sau đêm giao thừa mỗi một ngày ta đều nhớ nàng đến phát điên!”

Thẩm Nguyệt tự nhiên cảm thấy sợ, hai chân nàng mềm nhũn, dường như nàng lại đang rơi vào vòng xoáy của hắn.

Nàng cố kìm nén và bình tĩnh nói: “Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có nói đi nói lại thì cũng có ích gì?”

Hơi thở của Tô Vũ quấn lấy nàng, hắn nói: “Nếu như đêm đó ta không tiễn nàng về nhà hay hôn nàng ngoài phố thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Nhưng nếu như ta có quay lại được đêm đó thì ta vẫn sẽ lựa chọn tiễn nàng về nhà và hôn nàng”.

Thẩm Nguyệt mở lớn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt đang gần trong gan tấc của hắn.

Lồng ngực nàng lại có cảm giác nóng lên và đau đớn.

Tô Vũ nói: “Nếu như ta được quay lại đêm đó thì ta sẽ còn ôm nàng chặt thêm một chút, hôn nàng lâu thêm một chút, cho dù ngày hôm sau cả triều đều bàn tán về tin tức đó, cho dù thanh danh của ta có bị mất hết thì ta cũng cam lòng nguyện ý!”

“Ta cũng biết rằng chuyện này sẽ khiến cho ta gặp rắc rối nên ta muốn nàng đợi ta một thời gian, sau khi ta giải quyết xong chuyện này thì ta sẽ đến tìm nàng. Không phải ta không muốn gặp nàng mà là tai mắt của của hoàng thượng luôn ở bên cạnh ta cho nên ta không thể”.

Tô Vũ thử thả lỏng tay một chút.

Nàng không chạy trốn.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu tránh khỏi trán của Tô Vũ, hai tay âm thầm chống đỡ trên tường, thân thể có chút nhũn ra.

Cứ như thể nàng lại trở về là nàng trong đêm giao thừa, mỗi lời hắn nói đều khiến cho nàng như bị rút hết sức lực, thậm chí còn không thể đứng vững.

“Tai mắt đều đang ở bên cạnh, ngươi đi không được”, Thẩm Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này?”

“Bởi vì ta đang giải thích cho nàng biết”.

Tô Vũ nhìn thân thể Thẩm Nguyệt chậm rãi trượt xuống một chút khỏi vách tường thì chậm rãi vươn tay ôm nàng nâng lên, nhẹ giọng nói: “Sao vậy, nàng mất sức sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play