Trong tay Thẩm Nguyệt cầm một cây gậy trúc, đi vòng quanh Hương Phiến, thấy nàng ta thả lỏng sẽ lập tức đánh vào người nàng ta không chút khách khí.
Hương Phiến không thể không cắn chặt răng, kéo căng thân thể, rèn luyện ra tư thái ưu nhã và thẳng thớm nhất.
Sự khổ cực trong Hương Phiến cũng không là gì trong ánh mắt của Thẩm Nguyệt. Những việc này nàng cũng đã đều trải qua trước khi làm minh tinh rồi, mà nàng còn khổ cực và nỗ lực hơn cả Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt không mong Hương Phiến có thể lĩnh ngộ được tinh túy, chỉ cần nhìn ra hình ra dạng là được.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi muốn siêu quần bạt tụy thì phải bỏ ra nhiều mồ hôi nước mắt hơn người khác, nghĩ đến cảnh sau khi thành công thì ngươi sẽ không thấy nó khó khăn như vậy nữa đâu”.
Thẩm Nguyệt dạy Hương Phiến múa bụng, khác với lần nhảy trước của nàng, nàng dạy Hương Phiến điệu múa bụng xinh đẹp gợi cảm.
Sau khi đã khiến thân thể Hương Phiến dẻo dai hơn, thân hình Hương Phiến cũng trở nên duyên dáng và rắn chắc, vô cùng linh hoạt.
Đầu tiên, Thẩm Nguyệt sẽ dạy nàng ta động tác xoay mông uốn eo, sau đó là những động tác khác.
Một tháng đủ để Hương Phiến nhớ kỹ động tác vũ đạo, Thẩm Nguyệt cầm vải trong cung đưa đến lần trước, bảo Ngọc Nghiên cắt may quần áo cho Hương Phiến theo kiểu dáng nàng vẽ.
Quần áo dán chặt lấy thân thể Hương Phiến, phác họa ra đường cong chữ S, để lộ bờ eo thon và cái rốn nhỏ xinh, làm nổi bật đôi chân thon dài ẩn hiện dưới váy.
Một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng ta cũng đã có vẻ mị nhãn như tơ.
Ngọc Nghiên thấy xong thì kinh hãi không thôi.
Sau khi Hương Phiến quay về, Ngọc Nghiên cảm thán: “Công chúa thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà Hương Phiến đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác hẳn. Nô tỳ sắp không nhận ra Hương Phiến rồi, không nghĩ nàng ta vẫn là nha hoàn làm việc nặng trong hậu viện đâu”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nàng ta đã hiểu ra cho nên đương nhiên thay đổi sẽ lớn rồi”.
Sau đó, Ngọc Nghiên hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa đi ngủ, hỏi: “Công chúa… sao công chúa lại biết nhảy mấy điệu đó ạ?”
Thẩm Nguyệt cười như không cười: “Muốn học không? Hôm nào rảnh ta dạy cho”.
Ngọc Nghiên đỏ bừng mặt, nói: “Nô tỳ còn lâu mới học! Nô tỳ ngại lắm!”
Thẩm Nguyệt nói: “Nhảy múa là một cách để bày tỏ cảm xúc của con người, không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể linh hoạt hơn, nâng cao khí chất, dạy mình làm sao để đối mặt với vẻ đẹp của mình”.
“Có người thì sẽ nhảy đến xinh đẹp động lòng người, có người sẽ nhảy rất quyến rũ và nóng bỏng, có người thì nhảy mê hồn. Mục tiêu nhảy của mọi người là khác nhau. Hương Phiến ban đầu là muốn quyến rũ đàn ông nên nàng ta đương nhiên phải học điệu này”.
Ngọc Nghiên như có điều lĩnh ngộ: “Công chúa nói vậy thì nô tỳ hiểu rồi ạ”.
Đảo mắt đã đến thời gian kết toán sổ sách mỗi tháng một lần với Liên Thanh Châu, Thẩm Nguyệt chưa kịp chủ động đi tìm thì hắn đã phái người khiêng kiệu đến phủ tướng quân đón nàng.
Thương nhân có tiền có khác, chịu chơi thật.
Cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu đưa tới vừa mềm nhẹ lại thoáng khí, bên ngoài nhìn thì rất bình thường, nhưng bên trong trang hoàng còn tốt và thoải mái hơn kiệu của phủ tướng quân nữa.
Thẩm Nguyệt ngồi trong kiệu, không hề cảm thấy xóc nảy gì cả. Bên trong kiệu toàn là tơ tằm mát lạnh, khiến nàng ngủ thiếp luôn trong kiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT