Hương Phiến uyển chuyển từ chối: “Chúc thẩm, hôm nay ta thật sự quá mệt, có thể nghỉ một lát không? Trong viện còn có hai tỷ muội khác mà, không biết đã đi đâu rồi, hay là gọi bọn họ…”

“Ta bảo ngươi làm thì cứ làm đi! Ngứa da à?!”, bà tử như hung thần ác sát nhào vào Hương Phiến, vừa véo vừa mắng.

Hương Phiến buồn bực không thôi, lúc trước nàng ta không thể phản kháng, nhưng hôm nay nàng ta đã đẩy bà tử ra.

Bà tử thẹn quá hóa giận, xắn tay áo lên định đánh nhau với Hương Phiến, nhưng bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì một thỏi bạc đã bày ngay trước mặt bà tử, chiếu sáng ánh mắt của bà ta.

Bà tử đưa tay bắt lấy, Hương Phiến kịp thời thu lại, bà ta hung ác nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế hả? Chẳng lẽ là trộm đồ của chủ đem bán lấy tiền! Ta sẽ bẩm báo lên chủ tử, ngươi sẽ bị đánh chết!”

Hương Phiến cúi đầu khom lưng nói: “Chúc mụ biết ta cả ngày cả đêm làm việc, căn bản không ra khỏi viện tử bao giờ. Số tiền này là ta tích lũy được sau mấy năm, nếu Chúc mụ chịu tha cho ta một mạng thì sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho bà đâu”.

Bà tử thấy thái độ thành khẩn của Hương Phiến như thế thì cũng trở nên mềm mỏng hơn, nói: “Ta cũng không phải là một người không nói lý, không phải ta muốn làm khó ngươi, mà là ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi”.

Hương Phiến chủ động giúi bạc vào tay bà tử, nói: “Hương Phiến biết, Hương Phiến không yêu cầu gì khác, chỉ mong bà bà có thể đối xử công bằng giữa ta với hai tỷ muội kia thôi, mọi người phân chia việc cho nhau, Hương Phiến vô cùng cảm kích”.

Bà tử nhíu mày, Hương Phiến lại nói: “Chúc mụ cứ yên tâm, nhị phu nhân thân kiều thể quý, chắc chắn sẽ không đến đây đâu. Chúc mụ chỉ cần báo cáo như bình thường, vừa được chỗ tốt từ nhị phu nhân, mà Hương Phiến cũng sẽ hiếu kính bà”.

Đây là một chuyện tốt cả hai bên, chỉ cần bà tử đứng ở giữa, nhắm một mắt mở một mắt thì mọi chuyện cũng sẽ qua.

Mặc dù Liễu Mi Vũ muốn bà ta nghiêm trị Hương Phiến, nhưng Liễu Mi Vũ chưa một lần đặt chân vào đây.

Cuối cùng, bà tử nhận tiền của Hương Phiến.

Ngày hôm sau, bà tử bắt đầu phân chia nhiệm vụ công bằng, Hương Phiến chỉ cần làm xong phần việc của mình là được nghỉ ngơi.

Hai nha hoàn kia oán giận không nhỏ, mặc dù Hương Phiến hận bọn họ đầu cơ trục lợi, nhưng vẫn phải lấy chút tiền ra để lấy lòng bọn họ.

Sau này chỉ cần bình an vô sự trong viện thì Hương Phiến mới có thể đi làm việc khác được.

Nàng ta đúng là đã cho bà tử không ít, nên sau này Hương Phiến có lén ra ngoài tiểu viện vào ban đêm thì bà ta cũng coi như không nhận ra. Nếu thật sự không ổn thì chỉ cảnh cáo Hương Phiến phải về trong vòng hai canh giờ.

Hai canh giờ cũng đủ để Hương Phiến học được không ít từ chỗ Thẩm Nguyệt.

Bên trong Trì Xuân Uyển, ánh trăng như sương sa, Thẩm Nguyệt đầu tiên giúp Hương Phiến kéo dài tính dẻo dai cho thân thể, định dạy nàng ta múa.

Dáng múa là tư thái dễ dàng thể hiện ra sự quyến rũ của phụ nữ nhất, cũng là thủ đoạn chiếm hữu trái tim đàn ông mau lẹ nhất.

Trong thời gian ngắn, Hương Phiến không có khả năng biến từ một nha hoàn thành một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, những học thức hàm dưỡng kia thì từ từ bù lại là được.

Bây giờ hai chân của Hương Phiến đang giạng dưới đất, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play