“Nếu nàng không thích nghe, ta không nói nữa là được mà”. Chỉ cần trong lòng nàng hiểu rõ là tốt rồi.

Không có chuyện gì là tuyệt đối, dù thế nào cũng ẩn chứa mạo hiểm và lỡ như. Lỡ như sau cùng, hắn không thể cùng nàng đi đến tận cùng, hắn không mong nàng không còn điều gì để gửi gắm và nương tựa.

Nàng vẫn còn Bắp Chân, vẫn còn con trai của họ để mong chờ.

“Tô Vũ, ta nhất định sẽ không để chàng xảy ra chuyện!”, Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Ngoài ra, trong thư gửi cho Hoắc tướng quân, ta đã bảo ông ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi khi mùa đông năm nay qua đi, mùa xuân đến thì lập tức xuất binh đến kinh thành”.

Tô Vũ nói: “Vậy thì sắp rồi”.

Trước kia, Thẩm Nguyệt luôn nghĩ đêm đông vừa dài đằng đẵng vừa lạnh lẽo, nhưng thời gian lúc này lại trôi quá nhanh. Nàng chỉ mong đêm nay có thể kéo dài thêm chút nữa để nàng ở cạnh Tô Vũ thêm một lát nữa.

Tần Như Lương nhìn hai người dựa sát vào nhau, có phải tình yêu đã khiến hai người họ cảm thấy ấm áp không? Nghĩ như thế, Tần Như Lương lạnh lùng xê dịch chậu than đặt cạnh lối đi để nó cũng sưởi ấm của hai người.

Tô Vũ giơ tay xuyên qua cửa ngục nhẹ nhàng vuốt thứ gì đó đệm bên dưới chậu than.

Thẩm Nguyệt nhìn sang, loáng thoáng nhận ra nên sửng sốt nói: “Đây chẳng phải là hai tượng gỗ trong nhà chàng sao?”

Tô Vũ khẽ cười nói: “Nàng phát hiện rồi, có cần lén mang chúng về không?”

Thẩm Nguyệt đứng lên, đến cạnh lối đi, vươn tay tới gần. Tô Vũ thấy thế nhắc: “A Nguyệt, đừng dùng tay không, cẩn thận bỏng”.

Tần Như Lương bước đến hai bước, gạt Thẩm Nguyệt ra: “Đây là chậu sắt, cô đang chê da tay mình dày quá à? Tránh ra”.

Tần Như Lương dùng góc áo của mình bọc lấy mép chậu than rồi mới bưng lên. Thẩm Nguyệt nhanh chóng lấy ra hai tượng gỗ bên dưới, ôm vào trong ngực, chúng vẫn còn hơi nóng, bên trên có dấu vết bị lửa đốt, đường nét càng trở nên mơ hồ.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao chúng lại ở đây?”

Tô Vũ nói: “Toàn bộ gia tài của ta hiện tại cũng chỉ còn lại cặp tượng gỗ này thôi, ta gửi chúng cho nàng, xem như vật định tình của ta và nàng”.

Thẩm Nguyệt hiểu ra, lúc Hạ Phóng tịch thu tài sản thì hắn cũng không bỏ qua tượng gỗ này, bây giờ lại ném vào nơi này dùng để lót chậu than.

Nàng ôm hai tượng gỗ vào lòng, cứ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, rồi sau đó lại tựa vào bên cạnh Tô Vũ, mím môi cười nói: “Ai nói là vật định tình, lúc ta khắc tượng gỗ này cho chàng thì vẫn còn chưa thích chàng đâu”.

Ngoài miệng nói thế nhưng trong đầu Thẩm Nguyệt lại nhớ đến những chiếc lá phong rơi đầy trên những ngọn đồi ngoại thành vào năm ngoái.

Tô Vũ dạy nàng võ công ở trong núi rồi lại dẫn nàng xuống núi, đến nhà của sư phụ làm mộc trú một đêm.

Kí ức giữa nàng và Tô Vũ, bây giờ, chuyện gì cũng đầy sự ngọt ngào khó mà cảm nhận được.

Giọng Tô Vũ nhẹ như lông hồng, chỉ Thẩm Nguyệt mới có thể nghe thấy: “Vậy thì nàng thích ta từ lúc nào? Là lúc phát hiện trong nhà ta có hai tỳ thiếp hay khi ta hôn nàng trên phố vào đêm giao thừa năm ngoái, hoặc là thời điểm ta dẫn nàng đi dạo sông Dương Xuân vào đêm trung thu rồi ăn bát mì Đồng Tâm với nàng, chẳng nhẽ là lúc ta ra vào Trì Xuân Uyển chữa trị cho nàng, còn không thì là khi ta tặng nàng sáo trúc, hay lần ta lên núi giết sơn tặc cứu nàng ra khỏi đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play