Tần Như Lương nãy giờ không hề hó hé đột nhiên bật ra một câu: “Cô trông hắn có giống người ngồi im chờ chết không?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta cũng không tin, dù thế nào chàng cũng không phải người tùy tiện giao tính mạng bản thân cho người khác”.
Tô Vũ chăm chú nhìn nàng: “A Nguyệt không phải người khác”.
Thẩm Nguyệt sững người.
Hắn nói thêm: “Nếu nói chừa đường lui, quả thật, ta cũng chừa một con đường”.
“Là gì thế?”
Tô Vũ đáp: “Chính là nàng”.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Nguyệt nghe thấy chỉ biết chấn động.
Nàng im lặng trong thoáng chốc rồi mới hỏi: “Tô Vũ, tại sao chàng nghĩ rằng ta nhất định có thể làm được?”
Tô Vũ đáp: “Nàng là do ta đích thân dạy dỗ, làm sao mà không được chứ. Thực tế chứng minh, nàng làm việc không có chỗ nào để chê”.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng hắn: “Lỡ như ta không cứu được chàng thì sao?”
Tô Vũ đáp: “Lỡ như không thể cứu được, nàng cũng nói mà, dự định tồi tệ nhất chẳng qua chỉ là đôi ta cùng nhau xuống Hoàng Tuyền”.
Có lúc, Thẩm Nguyệt cần vì mục đích của bản thân mà tham gia đấu đá, hắn cũng cần phải buông tay đúng mực.
Sau này sẽ còn nhiều việc khác, có lẽ hắn không thể tham gia vào, hoặc có lẽ không thể thay mặt nàng tiến hành, càng không thể bố trí mọi thứ cho nàng, như thế, ngược lại, là không tốt cho nàng.
Sau khi trải qua sự việc đó, chẳng có lý gì mà Thẩm Nguyệt không giữ suy nghĩ như vậy, điều nàng cần làm là tiến hành đấu đá, cùng lắm thì sống cùng sống, chết cùng chết. Chỉ cần được ở bên Tô Vũ, dường như sống chết cũng không quan trọng đến vậy.
Ngón tay của Tô Vũ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thẩm Nguyệt: “Ở bên cạnh nàng, không nghĩ thoáng ra không được, nếu không suy nghĩ quá nhiều cũng tổn thọ lắm”.
Câu nói này nghe thật cay đắng, Thẩm Nguyệt mỉm cười, chậm rãi ngả vào lòng hắn, vươn tay ôm lấy hắn, im lìm nằm trong lòng hắn hồi lâu: “Tô Vũ, nể tình chàng suy nghĩ thông suốt và tin tưởng ta như vậy, Thẩm Nguyệt này cho dù dốc hết gia tài và tính mạng cũng phải cứu được chàng. Nếu không thể, chàng xuống Hoàng Tuyền, ta cũng không muốn sống tạm bợ”.
“A Nguyệt muốn lập khế ước sinh tử cùng ta đấy sao”.
“Ừm, mong ước lớn nhất của ta trong cuộc đời này là có thể bên chàng trọn đời, chàng biết mà. Nếu kiếp này không thực hiện được, xuống âm phủ có thể bầu bạn, cũng coi như trọn vẹn ước mong”.
Ánh mắt Tô Vũ rất sâu xa, khóe miệng thấp thoáng nét cười: “Nếu thực sự như thế, e là nàng vẫn phải lỡ dở ở nhân gian một thời gian, nàng phải nuôi nấng Tô Tiễn thành người rồi mới tới tìm ta”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta đưa thằng bé đi cùng chàng, không được sao?”
“Thằng bé mới một tuổi, chưa từng chứng kiến cảnh phồn hoa của thế gian, cũng chưa từng trải qua sinh lão bệnh tử, há chẳng phải nàng hoài thai mười tháng rồi vất vả sinh thằng bé ra lại thành uổng phí ư?”
Thẩm Nguyệt ôm chặt Tô Vũ, lầm bầm đáp: “Tô Vũ, ta không thích cảm giác này, như thể chàng đang dặn dò hậu sự ấy”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT