Lý Diệp ôm Gia Nhu về phòng thu xếp ổn thỏa, thấy Gia Nhu ôm cổ chàng không muốn buông, chàng liền hôn lên trán nàng: “Ngoan, ta đi một chút sẽ về liền.” Sau đó đặt hai tay nàng vào trong chăn.
Gia Nhu thì thào: “Tứ lang… chàng đừng giận…”
Khuôn mặt căng thẳng của chàng cuối cùng cũng giãn ra, nụ cười hơi hé: “Được, ta không giận nàng.” Nói xong còn đưa tay vuốt tóc nàng, “Nàng ngoan ngoãn ngủ đi.”
Dường như cuối cùng Gia Nhu cũng ngủ hẳn, không có thêm động tĩnh gì nữa.
Ngọc Hồ cùng Thu Nương đứng nhìn ở bên cạnh, cúi mặt nhìn xuống đất mỉm cười. Mắt Lang quân dịu dàng, đến cả khuôn mặt cũng dịu dàng theo, như gió xuân ấm áp đến không nói nên lời. Ngọc Hồ vốn ấm ức vì chuyện Quận chúa gặp phải tối nay, định mách với Lang quân, thế nhưng nhìn cảnh này thì thấy bớt ấm ức rất nhiều.
Chờ Quận chúa tỉnh dậy, tự nói cho Lang quân nghe vậy. Đến lúc đó tình chàng ý thiếp, kiểu gì cũng vuốt ve an ủi một phen.
Lý Diệp đứng dậy, dặn dò gia nhân chăm nom cẩn thận cho Gia Nhu, còn bản thân mình thì chắp tay ra ngoài, đi tới khu phòng của Trịnh thị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play