Một lát sau, Trịnh thị sai Tô Nương đến mời Gia Nhu sang khu phòng ở của Vương Tuệ Lan. Lý Diệp không hiểu, Gia Nhu liền giải thích: “Đêm qua Đại gia bảo ta theo chị cả học quản việc nhà.”
Lý Diệp bất đắc dĩ nhìn nàng: “Thế nàng ngoan ngoãn nghe lời rồi à?” Tay mẹ chàng không với được tới chi thứ nhất, cho nên nghĩ ra cách này đây. Chàng nói: “Nếu nàng ngại từ chối, thì để ta nói với mẹ cho.”
Thật ra thì Gia Nhu không muốn đi. Khi còn ở phủ Vân Nam Vương, hầu như nàng không phải lo những việc này. Hơn nữa Thôi thị cũng đã thu xếp một u già rất am hiểu lĩnh vực này theo nàng đến đây, nàng chẳng phải bận tâm gì hết. Ngay cả kiếp trước ở Thái Châu, Ngu Bắc Huyền cũng không để nàng phải lo chuyện gì ở phủ Tiết Độ sứ Hoài Tây cả. Ở đó đã có Lão phu nhân xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp, còn có Trường Bình ân cần giúp đỡ, cho nên ngày đó nàng rất rảnh rỗi, chỉ cần ăn ngon ngủ kỹ là được.
“Dù ta không thích lắm, nhưng xem để mở mang đầu óc cũng hay. Chàng yên tâm, tự ta lo liệu được.” Gia Nhu vỗ một cái lên mu bàn tay trấn an Lý Diệp, rồi gọi Thu Nương vào, căn dặn việc hầu hạ thuốc thang cho Lý Diệp đúng hạn. Sau đó nàng bảo Ngọc Hồ cùng đi đến chỗ Vương Tuệ Lan.
Trên đường đi, Tô Nương cười nói với Gia Nhu: “Quận chúa yên tâm, phu nhân không yêu cầu người làm gì nhiều, chỉ cần học hỏi Huyện chủ thật tốt là được. Dẫu sao tương lai Tứ Lang quân sẽ làm quan, có bổng lộc, phải có người quản lý của riêng, người nói có đúng không ạ?”
Gia Nhu cười một tiếng, gật đầu đồng ý. Lời này của Tô Nương gạt ai thì gạt, chứ làm sao gạt được nàng. Coi như Lý Diệp có làm quan, thì lúc mới đầu chẳng qua cũng chỉ là loại quan nho nhỏ thất phẩm bát phẩm, có bao nhiêu bổng lộc cơ chứ? So với số tiền chi tiêu hàng ngày của Lý gia thì bổng lộc kia chắc chưa đủ nhét kẻ răng.
Mục đích thật sự của Trịnh thị là muốn Gia Nhu ngó nghiêng xem Vương Tuệ Lan có làm gì sơ suất không, dù gì thì quản một cái phủ lớn như nhà họ Lý, làm gì có chuyện không xẩy ra sơ sót nào. Nhưng người như Vương Tuệ Lan thì làm gì có chuyện để lộ điểm yếu trước mặt người khác được chứ? Nếu Vương Tuệ Lan không có bản lĩnh, chắc đã chẳng được Lý Giáng coi trọng, vượt qua cả Trịnh thị để đảm nhiệm chức trách quản gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play