Gia Nhu do dự một chút, nàng sợ Lý Diệp nghĩ mình quản việc không đâu. Thật ra nàng cũng phần nào đoán được, dựa vào thái độ vú già kia thì thân thế cô bé chắc có gì đó bí mật. Màu mắt nâu rõ ràng, có dòng máu người Hồ, không phải con của Vương Tuệ Lan với Lý Huyên rồi. Lý Huyên có con với người khác, đương nhiên Vương Tuệ Lan không thể nào thích nổi.
Lý Diệp thấy nàng đã nói rồi lại ngập ngừng, cho là nàng có chuyện gì khó mở lời, liền nói: “Gia Nhu, nàng và ta là vợ chồng, có gì nàng cứ nói đừng ngại.”
Gia Nhu ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng đang được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, gương mặt chàng ánh lên màu sáng nhẹ nhàng, trông càng thêm vẻ dịu dàng ấm áp. Chàng rất để ý đến cảm thụ của người khác, thật may mắn được làm vợ chàng.
Trong lòng Gia Nhu ấm áp, nàng nói: “Vừa rồi ta từ chỗ Đại gia trở về, lúc đi qua vườn hoa thì gặp một cô bé. Vú già nói nó là con gái của anh cả, nhưng hình như nó có gì đó không ổn, nó bảo ta cứu nó.”
Lý Diệp thở dài: “Nàng thấy rồi à. Chị dâu cả muốn giấu, là có nguyên nhân.”
Gia Nhu bày ra một bộ dáng sẵn sàng nghe chuyện, Lý Diệp liền kể từ đầu.
Cô bé tên Lý Tâm Ngư, đến nay vẫn là đứa con duy nhất của Lý Huyên. Mẹ nó là vũ nữ người Hồ, lúc Lý Huyên đánh trận ở phương Bắc thì hai bên quen biết nhau. Lúc cô gái có thai, Lý Huyên liền đưa về Trường An, thu xếp cho ở trong nhà, còn định cưới làm vợ. Lý Giáng không đồng ý cô gái có thân phận thấp hèn như thế làm con dâu của Lý gia, chỉ đồng ý chờ cô kia sinh con rồi đưa đến nhà riêng ở bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT