Thành Dương Châu là thành trì lớn nhất Nam Chiếu, được thống trị bởi quý tộc địa phương từ nhiều thế hệ qua. Trong thời kỳ cường thịnh nhất của người Hán, sau khi Mộc gia thống nhất sáu bộ lạc lớn vùng Bột Hải thì quy thuận triều đình, vua Hán phong tộc trưởng Mộc gia làm Vân Nam Vương, ban cho kim bài ấn tín, tước vị cha truyền con nối. Tới thế hệ Mộc Thành Tiết cưới được nữ nhi của Thanh Hà Thôi Thị danh tiếng truyền xa, sau một năm sinh được ái nữ, được triều đình phong làm Quận chúa Li Châu.  

Mười lăm năm trôi qua, Quận chúa Li Châu đã trổ mã thành một cô nương duyên dáng yêu kiều. 

Thế nhưng Mộc Thành Tiết lại vì đứa con gái này mà đau đầu không dứt. 

Nguyên nhân là vào ngày hội xuân truyền thống năm nay của Nam Chiếu, Quận chúa Li Châu ra ngoài dạo chơi, ở chợ buông ngựa ngẫu nhiên gặp được một người đàn ông, hai người mới gặp đã yêu, yêu đến mức không xa không rời. Đợi đến khi Mộc Thành Tiết nhận được thư nhà, từ thành Kiếm Xuyên chạy về thì đứa con gái cưng đã khóc lóc ầm ỹ, bảo không phải người nọ sẽ không gả.  

Mộc Thành Tiết cho thuộc hạ điều tra lai lịch người kia thì phát hiện y chính là Hoài Tây Tiết độ sứ Ngu Bắc Huyền đại danh đỉnh đỉnh.  

Trận đại loạn ở Trung Nguyên vào ba mươi năm trước đây, tuy triều đình thắng lợi nhưng cũng đã chôn xuống vô số mối họa ngầm.  

Có một vài cá nhân đã đầu hàng nhưng triều đình không có cách nào thu phục quân đội của bọn họ nên phong bọn họ thành Tiết độ sứ trấn thủ một phương. Trong số đó, nổi danh nhất là Lư Long, Thành Đức, Nguỵ Bác Tiết độ sứ, cũng được gọi là Hà Sóc Tam Trấn.  

Từ nay về sau, thế lực của các phiên trấn bị chia cắt, những châu lớn có hơn mười châu, châu nhỏ cũng có ba bốn châu. Giữa bọn họ thỉnh thoảng sẽ có những cuộc nội loạn hoặc đánh nhau, phân tranh không ngừng.   

Hoài Tây nằm bên sông Hoài, thế lực bên trong cũng không tính là mạnh, mãi cho đến khi Ngu Bắc Huyền đoạt đi vị trí của cha nuôi y, tiếp nhận chức vụ Hoài Tây Tiết độ sứ. Y thu nhận những người cùng đường mạt lộ, cho vào trong trại lính, tất cả những ai không phục sự quản chế sẽ bị đàn áp đẫm máu. Khi tuần tra châu phủ sẽ tìm thêm nhân tài, thậm chí y còn không tiếc bỏ ra số tiền lớn mời quan viên triều đình về phụ tá cho mình.  

Chỉ ngắn ngủi mấy năm, Hoài Tây vốn có bốn châu thuộc thẩm quyền đã mở rộng thành bảy châu, có thể ngang hàng cùng với Hà Sóc Tam Trấn.  

Vào lúc đó, y còn chưa đến ba mươi tuổi. 

Mộc Thành Tiết biết Ngu Bắc Huyền tuyệt đối không phải là vật trong ao, không ngờ y lại dám đánh chủ ý tới Nam Chiếu, nhúng chàm con gái cưng của ông, ông tất nhiên rất tức giận.  

Một buổi trưa nọ, hai cha con lại vì vấn đề này mà tranh chấp. Mộc Thành Tiết tức đến khó thở, vung tay tát Mộc Gia Nhu một cái tóe lửa. Ngày thường ông đối với nữ nhi cũng tính là nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ đánh nàng một cái nào, bạt tai này hạ xuống, ngay cả chính ông cũng khiếp sợ.  

Mộc Gia Nhu khóc đến ngất xỉu ngay tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại.  

“Vương gia, ngoại trạch bên kia…. mời ngài hãy qua đó một chuyến ạ.” Ngoài cửa, một tùy tùng nhỏ giọng bẩm báo. 

Mộc Thành Tiết đang phiền lòng chuyện của nữ nhi, giọng điệu cáu bẳng: “Chuyện gì?” 

“Lần trước ngài không có ở nhà, ngoại trạch không dám báo lại đây. Vị kia sinh được một tiểu lang quân ạ.” Tuỳ tùng cung kính mà nói.  

Mộc Thành Tiết nhíu mày, do dự một lát rồi vẫn đẩy cửa đi ra ngoài. 

Hậu trạch Vương phủ được phân ra thành nhiều sân, trong đó sân phía Bắc được trang trí rất tỉ mỉ xinh đẹp, là chỗ ở của Vương phi Thôi thị.  

Lúc Thôi thị xuất giá không chỉ có của hồi môn phong phú mà còn mang theo rất nhiều thợ thủ công lành nghề, Vân Nam Vương phủ chính là tâm huyết của bọn họ, lầu các đình đài, tiểu kiều nước chảy làm nổi bật lên nét lâm viên đầy tinh xảo và tú lệ.  

Trong nhà chính, các hạ nhân đều lặng lẽ tự làm chuyện của mình.  

Thôi thị ngồi trên mép giường trong nội thất, cầm khăn lau mặt cho thiếu nữ đang nằm trên giường, giữa đầu mày là mây đen vần vũ.  

Nhũ mẫu hồi môn A Thường nhỏ giọng an ủi bà: “Vương phi đừng gấp, chờ Quận chúa tỉnh lại rồi chúng ta từ từ khuyên nhủ thêm.” 

Thôi thị thở dài: “Tính tình Chiêu Chiêu ngươi không phải không biết, đã quyết định chuyện gì thì không ai cản lại được. Ngu Bắc Huyền kia không biết đã dùng biện pháp gì để mê đảo tâm hồn con bé, làm chúng ta khuyên không được. Ta lo nhất chính là hôn ước cùng với Lý gia.” 

A Thường nhìn thoáng qua tấm chăn, thiếu nữ đang nằm đó với đôi mắt nhắm chặt, bà âm thầm lắc lắc đầu. 

Quận chúa bất mãn với hôn ước này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. 

Thời trẻ, khi Mộc Thành Tiết đến Trường An đã từng cùng Lý gia có một mối quan hệ gắn bó keo sơn. Hai nhà định ra hôn ước cho con cái, chỉ chờ đến năm Mộc Gia Nhu mười sáu tuổi sẽ gả qua đó.  

Lý gia là một nhánh của Triệu Quận Lý Thị, cùng Lũng Tây Lý Thị , Bác Lăng Thôi Thị, Thanh Hà Thôi Thị, Phạm Dương Lư Thị, Huỳnh Dương Trịnh Thị, Thái Nguyên Vương Thị được xưng là năm họ bảy vọng, là thế gia đứng đầu trong danh môn đại tộc.  

Tới triều đại này thì những thế lực sĩ tộc đã dần dần yếu đi, không còn hô mưa gọi gió như tiền triều nhưng bọn họ vẫn còn nắm giữ một phần rất lớn quyền thế cùng tài phú của Trung Nguyên, áp đảo những người khác.  

Thôi thị biết gia phong Lý gia rất nghiêm khắc, nếu biết được con dâu chưa qua cửa mà đã muốn bỏ trốn với người khác, chưa nói đến hôn sự khó thành, chỉ sợ hai nhà bởi vì vậy mà kết thành thù hận cũng nên.  

Thiếu nữ trên giường bỗng nhiên giơ hai tay giữ lấy cổ, không ngừng giãy giụa, giống như rất khó chịu.  

“Quận chúa!” A Thường kêu lên một câu. 

Thôi thị phục hồi lại tinh thần, vội vàng vuốt ve cánh tay con gái, dịu dàng an ủi nàng: “Chiêu Chiêu, mẹ đây mẹ đây, đừng sợ.” 

Thiếu nữ dần dần bình tĩnh trở lại trong sự trấn an dịu dàng của người mẹ.

Nàng vẫn còn chưa biết, chờ đợi mình phía trước sẽ là những biến đổi lớn như thế nào. 

Giờ Ngọ hai ngày sau, ngoài thủy đình ở hậu hoa viên Vương phủ là hai hàng tỳ nữ với trang phục xinh đẹp đứng hầu.  

Bên trong đình là một thiếu nữ đang nằm bò ra, nàng mặc một bộ áo tường vân màu trắng, váy lụa hoa gấp nếp màu ngọc bích, dưới váy thấp thoáng một đôi giày nhỏ xinh với hoa văn mây trôi tinh tế.  

Lá sen chen chúc trên mặt ao, nước ao trong xanh thấy đáy, vài đầu cá chép đuôi hồng đang bơi lội chơi đùa giữa những ngó sen, một con chuồn chuồn bay qua, đậu xuống mặt nước tĩnh lặng làm mấy chú cá hoảng sợ bơi đi mất.  

Vừa mới tỉnh lại, Mộc Gia Nhu đã cực kỳ khiếp sợ, không thể tin được mình chẳng những chưa chết mà còn quay trở lại năm mười lăm tuổi, những việc và người chung quanh mình vẫn giống y như trong trí nhớ. Sau hai ngày thoáng phục hồi tinh thần rồi thì lại lâm vào suy nghĩ muôn vàn. 

Nàng trọng sinh, trở lại lúc mới quen biết y, chuẩn bị bỏ nhà ra đi. Nàng dâng cho y chín năm thanh xuân của mình, cho rằng phu thê đồng dạ đồng lòng, tâm đầu ý hợp. Trước khi chết mới biết được thì ra mình chỉ là một trò cười cho thiên hạ mà thôi.  

Hiện giờ nàng đã tỉnh mộng, đầu óc vốn bị tình yêu làm cho lu mờ cũng đã đến lúc nên tỉnh lại rồi.  

Đời này, y mưu đồ bá nghiệp, y cưới Quận chúa Trường Bình hay gì đi nữa thì cũng không còn liên quan đến nàng.  

Tỳ nữ Ngọc Hồ từ bên ngoài đình đi vào, nhìn thấy Quận chúa vẫn còn ngồi một mình phát ngốc thì rất lo lắng. Rõ ràng đại phu đều đã tới xem qua, nói thân thể cũng đã bình thường trở lại nhưng tại sao tính tình Quận chúa đột nhiên thay đổi nhiều như vậy? 

Nàng ta buông đĩa bạc song ngư trong tay xuống, đến bên cạnh Gia Nhu, hỏi dò: “Quận chúa, khoái mã từ Lĩnh Nam đưa đến quả vải đầu mùa, ngài có muốn nếm thử hay không ạ?” 

Gia Nhu quay đầu lại, nhìn thấy một bàn quả vải to tròn xinh xắn, vỏ quả đỏ hồng, hẳn là vừa mới hái không đến hai ngày. 

Quả vải ở miền Bắc là một món ăn quý giá, có tiền cũng mua không được. Chủ yếu là vì khó giữ được lâu, hái được bốn năm ngày thì sắc hương vị đều tan hết nhưng ở phủ Vân Nam Vương cũng không phải vật gì hiếm lạ.  

"Phụ vương ta chưa hồi phủ sao?” 

Ngọc Hồ thưa “vâng”. Hai ngày trước Mộc Thành Tiết có việc phải ra khỏi phủ, đến nay vẫn chưa về.  

Ngọc Hồ nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng rồi cúi xuống nói nhỏ: "Tay nải mà Quận chúa dặn dò nô tỳ chuẩn bị đã đặt sẵn trong phòng. Nếu ngài định rời khỏi Vương phủ, chi bằng nhân lúc Vương gia vẫn chưa về…." 

Thái độ Gia Nhu khác thường, rất kiên quyết: “Huỷ tay nải đi, từ nay về sau không được nhắc đến chuyện này nữa!” 

Ngọc Hồ giật mình, mấy ngày trước đây Quận chúa còn một bộ tuỳ lúc sẽ trốn đi cùng người nọ, sai nàng chuẩn bị tay nải đầy đủ, sao bây giờ lại đột nhiên đổi ý rồi? 

“Quận chúa!” A Thường từ ngoài đình đi vào, bước chân tuy gấp gáp nhưng cả người vẫn đoan trang như cũ.  

“Làm sao vậy?” Gia Nhu ngẩng đầu hỏi. 

A Thường vuốt vuốt ngực rồi mới nói: “Vương gia đã trở lại, còn đem vị ở ngoại trạch kia và mấy đứa bé đều mang về, bây giờ còn ở chỗ Vương phi nữa.” 

Ngoại trạch của Mộc Thành Tiết là thị thiếp Liễu thị, còn có con gái của nàng ta tên Thuận Nương. Mấy năm nay, hai bên vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, càng chưa từng thấy mặt.  

A Thường xụ mặt, tiếp tục nói: “Liễu thị sinh được con trai, muốn có danh phận nên ở cữ cũng không làm, ôm nhi tử tới cửa ăn vạ. Vương phi thiện tâm, đồng ý để cho bọn họ ở lại. Aiz, thật là tức chết ta, Vương gia làm vậy không phải khiến cho Vương phi khó chịu hay sao?” 

Thanh Hà Thôi Thị là danh môn vọng tộc suốt mấy trăm năm, rất coi trọng thứ bậc. A Thường khi còn trẻ đã vào Thôi gia, trên người bất giác có một loại ngạo khí danh môn nhất đẳng, tất nhiên là chướng mắt một phòng ngoài như Liễu thị.  

“Ma ma đừng giận, chỉ là một thiếp thất, chẳng lẽ mẫu phi còn không đối phó được sao? Chúng ta đi xem.” Gia Nhu đứng dậy, dẫn đầu đoàn người ra khỏi thủy đình.  

A Thường cố ý đi chậm lại, cùng Ngọc Hồ trao đổi một ánh mắt: “Hai ngày nay Quận chúa có gì lạ hay không?”  

Ngọc Hồ nhỏ giọng trả lời: “Vừa rồi nô tỳ có hỏi thử, Quận chúa thế nhưng nói không đi nữa, còn bảo nô tỳ không được nhắc lại chuyện kia.” 

A Thường không khỏi có vài phần nghi hoặc, bà theo Thôi thị gả đến đây, chứng kiến Gia Nhu lớn lên, có thể nói là rất hiểu tính nàng, hầu như không đụng đầu vào tường sẽ không quay lại.  

Hai ngày trước, khi Gia Nhu vừa mới tỉnh lại thì biểu tình kinh ngạc khiếp sợ, sau đó lại nhào vào lòng Thôi thị khóc lớn một trận, sau đó thì tính tình thay đổi hẳn.  

Mời đại phu đến khám cũng không tìm ra bệnh lạ gì.  

“Vậy thì tốt. Chuyện kia cũng không vẻ vang gì, nếu truyền ra ngoài sẽ hủy đi khuê dự của Quận chúa, sau này không ai được phép nhắc đến. Ngươi là người gần gũi nhất với Quận chúa, ngày thường phải để tâm chăm sóc ngài ấy nhiều hơn.” An Thường dặn dò.  

“Vâng ạ! Nô tỳ sẽ chú ý.” Ngọc Hồ đáp lời một cách cung kính. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play