Không hiểu sao Thường Sơn tự nhiên thấy sợ. Người này rõ ràng rất gầy yếu, mặt mũi hiền hòa, trông như thư sinh, thế mà lại làm Thường Sơn cảm giác như có hổ dữ đang đứng trước mặt.
Lý Diệp để một tay sau lưng, một tay đằng trước, cười nói với Ngu Bắc Huyền: “Sứ quân, không biết lúc này có rảnh hay không, chúng ta tâm sự riêng?”
Ngu Bắc Huyền nheo mắt đánh giá.
Người dám đơn thương độc mã tới gặp Ngu Bắc Huyền không nhiều lắm. Ngu Bắc Huyền thật lòng trọng nhân tài, trong nhiều năm, món tiêu pha tốn kém nhất của y chính là để thu hút nhân tài. Trong mắt Ngu Bắc Huyền, Lý Diệp cũng coi như là nhân tài, chí ít chỉ thi một lần là đậu, tuyển quan còn có thể vào Đại Lý tự. Rất nhiều người ở vào tuổi này đều không làm được.
Chỉ tiếc lập trường của hai người đối lập, làm bạn bè cũng không có khả năng.
Ngu Bắc Huyền lướt qua Thường Sơn, đi lên phía trước, nói với Lý Diệp: “Tất nhiên Ngu mỗ đồng ý.”
Cổng thành này gọi là Cổng Minh Đức, là thành của chính nam của Trường An, có năm cổng tò vò, theo thiết kế là cổng cao nhất trong bốn cổng thành. Mỗi khi Thiên Tử đi tế trời, thường đi từ Hoàng Thành qua phố lớn Chu Tước, rồi đi qua cổng thành này để ra gò đất tròn ở ngoại ô. Ngoài ra, mỗi khi xảy ra hạn hán lâu ngày, cũng thường tổ chức cầu mưa, vì lẽ đó còn gọi là cổng Thái dương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play