Mưa ngoài trời nhỏ dần, mây đen tản đi, bầu trời xanh thẳm như vừa được rửa. Gia Nhu nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ trong phòng, nghĩ là Lý Diệp đã tỉnh. Nhng nàng không vào làm phiền, mà ngồi ở hành lang nói chuyện với Ngọc Hồ. Không biết qua bao lâu, thấy Tôn Tòng Chu ở bên trong gọi một tiếng, Gia Nhu mới đi vào.
Lý Diệp đang ngồi dựa vào đầu giường, chỉ mặc quần áo ngủ mầu trắng, ánh mắt chàng nhìn nàng lộ ra tia áy náy.
Tôn Tòng Chu nói với Gia Nhu: “Ta đi pha một ít thuốc bôi ngoài da, sư huynh vẫn nên nghỉ ngơi bồi dưỡng mấy ngày nữa, những nốt mẩn trên người mới hết được. Hai người cứ nói chuyện đi.”
“Khai Dương, cảm ơn đệ.” Lý Diệp nói nhỏ. Từ đầu, Lý Diệp chưa từng hỏi Tôn Tòng Chu câu nào về ngyên nhân, không ngờ Tôn Tòng Chu lại phải thầm lặng gánh chịu nhiều như vậy. Lý Diệp vốn không muốn nợ bất cứ người nào, hoàn toàn không. Nhưng hóa ra càng sống càng có nhiều điều ràng buộc.
Mắt Tôn Tòng Chu ửng đỏ. Tôn Tòng Chu trông vốn trẻ trung, giờ như này trông lại càng như cậu thanh niên chưa trưởng thành. Gia Nhu đỡ Tôn Tòng Chu đứng lên, nhưng Tôn Tòng Chu khoát tay, tự mình khập khễnh đi ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Gia Nhu đứng bên giường, nhìn Lý Diệp, thật sự hơi tức giận. Gương mặt gầy trắng trẻo, hai gò má còn đỏ ửng, đôi mắt yên tĩnh như hồ nước sâu. Nếu Trương Hiến không đến báo tin, chàng cứ sa vào tửu quán ở cái nơi vắng vẻ như vậy, không ai tìm được, nếu xảy ra chuyện ngoài ý thì phải làm sao bây giờ?
Lý Diệp nắm chặt tay Gia Nhu, kéo nàng ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: “Chuyện hôm nay, là ta nhất thời nghĩ không thông, làm nàng lo lắng. Tuy nhiên bên người ta vốn cũng có nội vệ đi theo, không đến nỗi có chuyện gì đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT