Ngọc Hồ thuật lại nguyên văn lời Thu Nương cho Gia Nhu.
Mặc dù ý chỉ xử trí Lý Giáng chưa ban ra, thế nhưng trong hoàng thành có nhiều kẻ mượn gió bẻ măng, phù thịnh không phù suy cũng là bình thường. Nhưng đây là Quảng Lăng Vương mà, sao lại dễ dàng mà hưu Lý Mộ Vân cơ chứ? Gia Nhu không tin. Chưa nói đến việc Lý Diệp với Quảng Lăng Vương có mối quan hệ kia, chỉ riêng Quảng Lăng Vương, để bảo toàn danh tiếng hiền đức, cũng sẽ không thể hưu thê vào lúc này.
Nhất định là Lý Mộ Vân đã làm gì đó, chọc giận cặp mẫu tử kia.
Gia Nhu vin tay Ngọc Hồ đứng lên, thở dài: “Tứ lang không có ở nhà, ta đến chỗ Đại gia xem thế nào. Tốt xấu gì cũng giúp đưa ra một ý kiến vậy.”
Ngọc Hồ nói: “Bản thân ngài còn chưa khỏe hẳn đâu, chả cần bận tâm đến bọn họ. Tam nương tử cũng chưa chắc đã cảm kích.”
“Có cảm kích hay không là chuyện của họ. Dù sao cũng là A tỷ của Tứ lang, ta không thể biểu hiện thờ ơ được.” Gia Nhu cười tự giễu.
Ngọc Hồ cảm thấy Quận chúa có vẻ khác trước. Tất nhiên là khác xa thời ở Nam Chiếu rồi, nhưng dạo này càng ngày càng vững vàng điềm tĩnh hơn, làm người khác thấy rất đáng tin cậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT