Đan Tâm di chuyển đến bệnh viện nơi Lâm Phong đang nằm, nàng vội vàng lấy lại vali lúc sáng nhờ vệ sĩ đưa đến.
Nhìn Lâm Phong vẫn như cũ nằm im bất động, trái tim có chút đau nhói, cộng thêm lo lắng dồn dập.
“Lâm Phong anh phải mau chóng tỉnh dậy, dự án mà anh để mắt tới đã bị người khác cướp mất rồi, nếu như anh không kịp thời tỉnh dậy, em sợ… Thế Khải sẽ gãy cánh bất cứ lúc nào.”
Tuy đã có kế hoạch dự trù, nhưng nàng vẫn muốn điều tốt đẹp nhất đến với Lâm Phong chứ không phải là quyết định cuối cùng.
Nàng nhìn vali mình chuẩn bị để ở cùng Lâm Phong trong khoảng thời gian nằm viện này, nhưng chẳng được nửa này, xui xẻo lại ập đến như cơn mưa đầu mùa tầm tả.
Sự xuất hiện của người bí ẩn đó, khiến cho nàng lo lắng nghi hoặc. Người nàng luôn nghĩ đến chỉ có một, chính là lão cáo già Tiêu Đông.
Nếu là lão ta thì lần đi này sợ lành ít dữ nhiều, nàng chỉ cầu nguyện mọi thứ đều là ngẫu nhiên, vì dự án này như một con mồi ngon.
Những kẻ khác nhìn vào cũng đủ thèm thuồng đến chảy dãi, liệt kê ra người dám đối đầu thẳng thắn với Lâm Phong, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ai lại dám hớt tay trên của Lâm Phong, lai lịch phía sau chắc hẳn rất ghê gớm. Có thể là người đó biết được bí mật rằng Lâm Phong đang bị hôn mê, mọi tính toán đều bị bọn họ bắt thóp được hết.
Thứ mà nàng và Thế Khải phải làm tốt đó chính là giữ kín bí mật Lâm Phong bị hôn mê, còn việc khác chỉ cần tìm lý do chính đáng là xong.
Nàng buồn bã nói lời tạm biệt rồi hôn lên trán Lâm Phong: “Lần này em phải đi đến đó một chuyến, mong rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi, tạm biệt anh Lâm Phong.”
…
Máy bay hạ cánh cũng là lúc nàng và Chí Khang đặt chân đến vùng đất du lịch của giới nhà giàu, nàng bước ra không khí trong lành liền đập thẳng vào mặt, mọi thứ đều rất mới mẻ.
“Không hổ danh là nơi khí hậu ôn hòa nhất đất nước, bây giờ tớ đã hiểu tại sao Lâm Phong bị hớt tay trên rồi.” Chí Khang vươn vai sau vài tiếng ngồi máy bay ròng rã, cậu hít một hơi tận hưởng không khí mát mẻ nơi này.
“Cậu hiểu nhanh quá ha, đúng là dân làm ăn.” Nàng đi đến bắt taxi, dù sao cũng cần một nơi nghỉ ngơi, sau đó đến tìm tên chủ đất đó cũng không muộn: “Cho tôi đến khách sạn gần khu vực đang thi công tại huyện B nhất đi ạ.”
Tài xế taxi gật đầu, chờ nàng và Chí Khang lên xe mới tò mò hỏi thăm: “Cô gái, khu đó đang thi công có gì đâu mà chơi. Có phải em đọc được tin tức giả mạo không? Chứ phải tầm năm tháng nữa mới hoàn thành mà?”
“Dạ bọn em về quê thăm mẹ ạ.” Nàng không muốn nói chuyện liên quan đến dự án, đành giả vờ nói dối.
Tài xế tỏ vẻ đã hiểu gật đầu cười trừ: “À ra vậy, đây là thẻ giới thiệu của anh, nếu có chuyện gì cần tới xe thì alo một phát, là anh chạy như bay đến liền.” Tài xế taxi tranh thủ kiếm thêm ít mối, dù sao công việc dạo này cũng ế ẩm.
Đan Tâm lịch sự cầm lấy tấm thẻ, nàng nhét vội vào túi gật đầu cảm ơn. Lúc đi nhận phòng cũng vì quá gấp nên chỉ còn đúng một phòng đôi duy nhất.
Nàng do dự một hồi, nhưng vì khách sạn này gần khu dự án nhất.
Chí Khang nhìn nàng suy nghĩ cậu liền bồi thêm một câu: “Nè, cậu sợ tớ sẽ làm gì cậu sao? Thôi ngủ chung vài đêm có làm sao đâu, lúc cấp hai còn ăn chung một tô bún nước lèo mà.”
“Cậu không bớt nói được sao?”
Nàng liếc nhìn Chí Khang, không muốn nhắc chuyện quá khứ, căn bản khi nam nữ ở chung sẽ có vài chuyện bất lợi thôi.
“Được rồi, cứ đặt đi, tớ xung phong ngủ sofa.” Chí Khang mỉm cười nhún vai, dù sao cậu cũng đâu quyết định được, mọi thứ dường như được ông trời sắp đặt, cứ thế mà hưởng thôi.
“Vậy cho tôi đặt một phòng.” Nàng chán nản liếc xéo Chí Khang, sau đó nhận lấy chìa khóa phòng: “Cảm ơn ạ.”
Nàng nhìn Chí Khang khoang khoái đi trước, đành bất lực theo sau.
Về tới phòng nàng chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết để gặp ông chủ đất để trên bàn, sau đó cầm lấy quần áo đi vào tắm rửa.
Chí Khang chỉ đứng từ xa nhìn qua, vì giường ngủ của hai người cách khá xa nhau, phòng tắm cũng được chia đôi, ngăn cách rất gọn gàng.
Chờ đợi Đan Tâm khá lâu, cuối cùng nàng cũng bước ra khỏi phòng tắm. Đan Tâm lần này ăn mặc khá kín đáo, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ vuông, phối cùng với quần tây ống rộng.
Bên ngoài nàng khoác thêm chiếc áo dạ màu đen lấp lánh, Chí Khang dường như bị vẻ ngoài nàng thu hút đến nhìn không chớp mắt.
Đan Tâm đang kẻ mắt không chịu được liền nói: “Nhìn đủ chưa? Cậu chưa thấy con gái kẻ mắt bao giờ à?”
“Có người đẹp trước mắt mà không nhìn, đúng là lãng phí.” Chí Khang gãi đầu cười trừ, cậu vội vàng lấy chiếc kính trong hộp tủ ra lau rồi đeo lên mặt biện minh:
“Bây giờ thấy rõ hơn rồi, lúc nãy còn mờ nên tớ mới chăm chú nhìn cậu… chậc… phải công nhận, càng nhìn càng hấp dẫn.”
“Được rồi, đừng nịnh nọt nữa.” Nàng kẻ mắt xong nhanh chóng trang điểm cho mình, chưa đầy năm phút toàn bộ đều đã xong.
Nàng ngắm mình trong gương cuối cùng cũng gật đầu vừa ý, kẻ mắt sắc sảo, trang điểm hơi hung dữ một tí, để lát nữa không bị người khác khi dễ.
“Đi thôi, tốt nhất phải đòi lại đủ số tiền trong vòng hai ngày.”
Đôi mắt nàng lóe sáng tia hưng phấn, sánh đôi cùng Chí Khang rời khỏi khách sạn. Khí thế hừng hực, nhan sắc của hai người phát sáng đến nổi ai cũng ngoái lại nhìn lấy một lần.
Chí Khang nhếch mép mỉm cười, tâm trạng khá vui vẻ, cậu nhìn người con gái mình thích tỏa sáng lấp lánh, gương mặt hãnh diện ngước lên cao, như thể muốn nói cho người đi đường biết ‘nàng chính là người phụ nữ của cậu’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT