Chí Khang hoàn toàn có thể khước từ lời đề nghị, nhưng cậu lại đánh chủ ý lên Đan Tâm.

Nàng đương nhiên hiểu rõ dụng ý sau câu nói ấy, nhưng một đứa đang nợ ba tỷ như nàng, thì còn gì giá trị để làm sự trao đổi cho Chí Khang chứ.

Đan Tâm nghĩ ngợi rồi đánh trống lảng: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, người cậu nên hỏi phải là Thế Khải mới phải, tôi không đồng xu dính túi.”

Nàng móc hai túi trống không biểu cảm khuôn mặt tội nghiệp, Chí Khang liền phụt cười thành tiếng, cậu xem Thế Khải như người tàn hình mà biểu hiện rõ ý muốn của mình:

“Anh ta là đàn ông tớ không có hứng thú, nhưng với cậu thì có đó. Không biết Đan Tâm hiện tại đã có người yêu chưa nhỉ?”

Nàng trợn mắt bất ngờ, trong lòng liền trôi ra hai luồng suy nghĩ đan xen nhau. Nàng và Lâm Phong hiện tại đang ở mức tìm hiểu, nhưng để gọi là người yêu thì nàng không dám chắc chắn.

Cuối cùng lời thốt ra chỉ dừng ở mức độ dấu diếm: “Cũng không hẳn, vì bọn mình đang ở chế độ tìm hiểu.”

“Tiếc thật đó.” Chí Khang thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng không để được lâu, cậu liền lấy lại tinh thần lạc quan nói:

“Nhưng không sao, đến khi đó lỡ như hai người cảm thấy không hợp nhau thì sao, tớ vẫn còn có cơ hội nhiều lắm, haha…”

Nàng biết Chí Khang đang chữa lành không khí gượng gạo, nàng cũng vui vẻ mà bồi theo cười tươi đáp trả.

Thế Khải lúc này mới nhận biết được tình huống nghiêm trọng của vấn đề. Anh liền cảm thấy sợ hãi giùm cho thiếu gia của mình, nếu ngài ấy không tỉnh dậy sớm, thì Đan Tâm sẽ bị Chí Khang bắt cóc đi mất.

“Vậy lần này vất vả cho cậu rồi, nếu có việc gì gấp tôi và Đan Tâm sẽ liên hệ cho cậu sau.” Thế Khải đứng dậy lộ rõ ý định tiễn khách.

“Để tôi tiễn cậu ấy cho, anh tiếp tục công việc của mình đi.” Đan Tâm đứng dậy gật đầu với Thế Khải, nàng tiến lên trước mở cửa chờ Chí Khang.

Đan Tâm sánh bước cùng Chí Khang đi ra khỏi phòng chủ tịch, toàn bộ ánh mắt đều dán lên hai người họ. Nàng không mấy quan tâm, vẫn một mặt kiêu ngạo bước tiếp.

Chí Khang đi bên cạnh khuôn mặt lộ rõ sự yêu chiều dành riêng cho Đan Tâm, cậu hạnh phúc khi nhìn người con gái mình quan tâm sống vui vẻ.

Đan Tâm bị nhìn chăm chăm cũng hơi thấy khó chịu, nàng nhăn mặt trách móc:

“Thu hồi ánh mắt của cậu lại, tôi không muốn lại rước thêm rắc rối vào người.”

Chí Khang ánh mắt lóe sáng đi lên trước mặt Đan Tâm nghiên đầu trả lời: “Tớ lại thấy khác cậu, phụ nữ yếu đuối cần có một người đàn ông đi bên cạnh, việc tớ nhìn như vậy sẽ giúp cậu tránh được mấy tên đàn ông háo sắc đó.”

“Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rối rít rồi, đúng không?” Nàng liếc nhìn Chí Khang mỉm cười cho có lệ, thâm tâm lại muốn thử xem cậu ta có chủ ý gì với mình.

Vì nàng biết Chí Khang bây giờ đã rất khác xưa, không còn là cậu thiếu niên giúp đỡ nàng chẳng cần trả công.

Chí Khang của hiện tại là một người có đôi mắt khát vọng rực lửa, một người mà thân thể lúc nào cũng toát ra hào quang của vị lãnh đạo tối cao.

Nàng cảm nhận được Chí Khang tương lai sẽ thành công rực rỡ, vì vậy sẽ có rất nhiều người muốn cậu ta của hiện tại, chẳng hạn như nàng và Thế Khải.

“Thay vì nói cảm ơn nhàm chán, cậu có thể mời tớ ăn trưa?”

“Cậu thật sự muốn ăn sao?” Nàng dừng lại nhìn thẳng vào mắt của Chí Khang, thấy được sự bối rối trong đó.

Chí Khang cuối cùng cũng bị trả đũa, cậu thất thần trước ánh mắt sắc lẹm của Đan Tâm, trong lòng bối rối nhanh chóng lấy lại tinh thần gật đầu đồng ý.

“Tôi không biết lái xe, cậu là người chở nhé?”

“Không thành vấn đề.”

Nhờ sự chỉ dẫn của Đan Tâm hai người cuối cùng cũng dừng chân tại một quán ăn quen thuộc, Chí Khang nhìn thôi cũng cảm thấy hoài niệm vô cùng.

Cậu nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho Đan Tâm, tay đưa ra sẵn chờ nàng đặt vào: “Mời bạn học xuống xe, chúng ta cùng ôn lại kỷ niệm nào.”

Nàng không gồng mình nữa mà thả lỏng cơ mặt ra mỉm cười thở dài: “Hương vị vẫn như xưa, chỉ có chúng ta là thay đổi.”

“Thay đổi tốt lên thì không có gì là buồn cả, chỉ sợ lúc quay lại đây, cả hai đều trở thành người thất bại, lúc đó mới đáng để thở dài.”

Đôi bên nhìn nhau đều hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, nàng thì chỉ tiếc thời gian trôi quá vội vã, những việc bản thân chưa dám thực hiện đã xa tầm tay với.

Còn với Chí Khang thì nó lại mang một ý nghĩ khác, trong câu nói của cậu ấy đều ám chỉ đến hai người. Quá khứ của đôi bên đều bất hạnh không kém cạnh, nhưng với tương lai hiện tại đã tốt lên nhờ sự nỗ lực của bản thân.

Chí Khang đã rất lâu không được nếm thử những món ăn như thế này, cậu cảm thấy rất ngon miệng gắp liên tục. Thấy nàng ngưng đũa cậu mới biết chính mình có hơi quá vội vàng, tay liền dừng gắp nói:

“Còn nhớ lúc trước chúng ta đi giúp họ bưng bê, tới cuối buổi được bà chủ tặng một tô to như thế này, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái thân phận cũng trở nên khác biệt hơn rất nhiều.”

Nàng nhìn Chí Khang ăn ngon miệng tâm trạng cũng vui lây, nhưng có lẽ nàng đã bỏ bữa khá nhiều nhìn đồ ăn cũng chẳng còn hứng thú như lúc trước.

“Cậu đã đi du học khá lâu, ăn lại cảm thấy ngon là đúng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play