Chỉ cần một câu nói của Lâm Phong, Thế Khải liền hiểu rõ. Tô hoài cứ thế bị sách ra khỏi phòng, để lại Đan Tâm lo lắng hồi hộp không biết phải làm như nào.

“Tôi không hiểu gì hết, tôi hứa sẽ không nói ra…”

Thấy Đan Tâm sợ hãi nói lung tung Lâm Phong chợt mỉm cười giả vờ hỏi: “Tôi cũng chưa có hỏi câu gì, em đây là đang sợ tôi sao?”

‘Em… anh ta gọi mình là em?’ Đan Tâm lần này còn sợ hơn lúc nãy, đầu nàng không kịp nhảy số, chỉ dừng lại ở câu nói kỳ lạ của Lâm Phong.

“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì! Chúc anh một ngày tốt lành, tôi lui đây ạ!” Đan Tâm luống cuống rời khỏi tầm nhìn của Lâm Phong, nhưng cửa lại bị khóa lúc nào không hay, nàng có cố gắng như nào nó cũng đứng im như một tượng đá.

Lâm Phong thấy vậy càng được nước lấn tới: “Tôi vừa vụt mất một hợp đồng trăm tỷ…”

Tuy giọng nói có vẻ trầm ổn nhưng Đan Tâm lại nghe ra dụng ý sâu bên trong của nó, nàng nắm chặt cán cửa nặng nhọc nuốt nước bọt.

“Tại sao em không hỏi tôi, lý do bị vụt mất?” Lâm Phong càng lúc càng tiến gần đến phía sau Đan Tâm, hắn dừng lại trước nàng khoảng một bước chân tán thưởng nói:

“Em rất giống với mẹ của mình!”

Đan Tâm ôm nỗi lo trong lòng mà ngực phập phồng liên tục, những gì Lâm Phong nói hiện giờ lọt vào tai nàng như có ngàn mũi kim châm chích khắp cơ thể.

Nàng không hiểu hắn ta nói gì, cũng chẳng biết hai người có thật sự thân thiết đến mức xưng hô một cách thân mật như vậy.

Thấy Đan Tâm không có động tĩnh gì, khóe miệng Lâm Phong nhếch lên một cách đầy bỉ ổi: “Trần Đan Tâm, mười bảy tuổi, đã tốt nghiệp trung học phổ thông, hiện tại đang giúp mẹ nuôi của mình quản lý sổ sách tiền bạc. Tôi nói như vậy có sai sót chỗ nào không hả?”

“Anh muốn gì ở tôi? Một đứa vắt mũi chưa sạch, thưa phú nhị đại Hà gia?” Đan Tâm đã hết sức chịu đựng, khi Lâm Phong nói ra toàn bộ thân phận của nàng cũng là lúc tiềm thức sâu bên trong thức tỉnh.

Nếu như hắn ta đã tìm hiểu rõ đến như vậy, chỉ có một khả năng là nàng có giá trị lợi dụng với hắn ta, vì vậy chẳng cần phải kiêng nể gì nữa.

“Em cũng biết rõ về thân phận của tôi đó chứ! Đúng là mẹ nào con nấy, giả vờ giả vịt giỏi hơn cả diễn viên!” Lâm Phong nhìn Đan Tâm từ sợ hãi đổi sang bình tĩnh đến lạ thường, hắn đánh giá cô bé này còn giỏi hơn cả mẹ cô ta.

Đan Tâm lúc này không biết ý câu nói của Lâm Phong đang ám chỉ ai, nàng hiện tại có một người mẹ duy nhất, vì vậy điều đó ám chỉ nàng giống với tính cách bà ta.

Đáy lòng nổi lên một chút căm phẫn nặng nề thốt ra: “Anh biết gì về tôi mà phán xét như vậy hả? Một người không bao giờ biết đến cái khổ như anh thì có tư cách gì phán xét tôi!?”

Lời nói của Đan Tâm như đã khơi dậy vết thương khi xưa của Lâm Phong, hắn chỉ biết cười trừ nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Đan Tâm ra sức bóp:

“Đúng là mạnh miệng thật đó, để tôi xem tí nữa em còn hỗn láo được không!”

Lâm Phong nghiến chặt răng kìm nén cơn giận giữ, hắn lao như một tên lửa hạ xuống đôi môi của Đan Tâm hôn ngấu nghiến.

“Ứm… thả… ra!” Đan Tâm bị hành động của Lâm Phong làm giật mình khiến cho khay rượu rơi xuống đất, bị Lâm Phong xâm chiếm mạnh mẽ nàng chỉ biết lấy tay đập mạnh vào người hắn tìm cách la lên.

Nhưng cũng vì thế giúp cho Lâm Phong có cơ hội đưa đầu lưỡi của mình vào khuấy đảo tìm kiếm mật ngọt, khóe mắt hắn nổi lên một hồi gợn sóng, đúng như mùi vị hắn nghĩ.

Mềm mại, ngọt ngào như vị dâu, khi buông đôi môi đỏ mọng của Đan Tâm ra, lại khiến cho hắn thèm khát hơn thế nữa.

“Anh… điên rồi… ha…” Đan Tâm bắt được thời cơ đẩy Lâm Phong một cái thật mạnh, nàng đỏ mặt ra sức chửi bới.

*Cốc…cốc*

“Vào đi.” Lâm Phong không né tránh, ánh mắt đánh chủ ý lên cơ thể của Đan Tâm một cách lộ liễu.

Cánh cửa được mở ra, người tiến vào là Thế Khải và mẹ nuôi của Đan Tâm.

“Thiếu gia, tôi đưa bà ta đến rồi.”

“Lấy ghế lại đây.”

Thế Khải cặm cụi đi lấy ghế, còn Đan Tâm thì như thấy được tia sáng trong bóng tối.

Nàng vui mừng chạy đến bên bà Dung: “Mẹ… mẹ đến cứu con phải không?”

Bà Dung nhìn cô con gái nuôi của mình ăn năn nói: “Con gái cưng à, mẹ lo cho bản thân còn chưa xong đây?”

Lâm Phong bình tĩnh ngồi xuống ghế, tay đang khẽ mân mê đôi môi của mình, nhìn con mồi đang sắp rơi vào bẫy.

“Mẹ… ý mẹ là sao?”

Thế Khải nhận được cái vẫy tay từ Lâm Phong, cậu tiến lên giải thích cho Đan Tâm hiểu:

“Mẹ nuôi của tiểu thư đây, nợ thiếu gia chúng tôi tổng cộng là ba tỷ, giấy nợ, cùng với ngày vay mượn đều ghi rõ ra đây.”

Đan Tâm nhận lấy phiếu nợ, nhìn con số không tròn trĩnh kéo dài không thấy đáy. Hai tay nàng run lên vì choáng ngợp, miệng lắp bắp không nên lời:

“Mẹ… mẹ cược cả sự nghiệp, cược cả bản thân con?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play