Kỷ Tuyết Tình có chút kinh ngạc, không xác định hỏi: “Còn có chuyện gì khác không?”
“Chỉ một chuyện này thôi”.
Giang Vũ kiên quyết gật đầu: “Những việc khác anh sẽ tự mình xử lý”.
“Giang Vũ, anh đã đánh Lăng Vân tàn phế, nhà họ Lăng nhất định sẽ điên cuồng báo thù anh”.
Tiểu Viện nhịn không được hỏi: “Anh xác định không cần chúng tôi giúp đỡ sao?”
“Hai người đã biết rồi sao?”
Giang Vũ hơi giật mình, nhưng sau lập tức phản ứng lại: “Việc của nhà họ Lăng tôi có thể tự mình giải quyết. Nếu như tôi đã dám đánh Lăng Vân tàn phế thì tôi cũng sẵn sàng chống đỡ sự trả thù của nhà họ Lăng”.
“Có cần em ra mặt trấn áp lửa giận của nhà họ Lăng không?1′, Kỷ Tuyết Tình quan tâm hỏi.
■’Không cần, anh không thể cứ xảy ra chuyện gì đều phải dựa vào em được1’.
Giang Vũ quả quyết lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Nếu ngay cả nhà họ Lăng mà anh cũng không đối phó được thì sau này làm sao có thể chống lại những tình địch mạnh hơn ngoài kia?”
“Đúng vậy, nhà họ Lăng xũng xem như là bài kiểm tra đầu tiên của anh”.
Kỷ Tuyết Tình hài lòng mỉm cười, động viên nói: “Anh cứ an tâm làm việc của mình, em cam đoan không ai có thể động đến một sợi tóc của ông cụ”.
“Cảm ơn em!”
Giang Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại phòng ngủ để tu luyện.
“Sao nào? Người đàn ông của tôi rất có bản lĩnh đúng không?”
Kỷ Tuyết Tình đắc ý nhìn Kỷ Tiểu Viện.
“Quả thực có chút ngoài dự đoán, nhưng anh ta thật sự có thể chống đỡ được sự báo thù của nhà họ Lăng sao?”
Kỷ Tiểu Viện nghỉ hoặc nhìn cửa phòng Giang Vũ.
“Tôi tin anh ấy có khả năng đó”.
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình lóe lên, cô thấp giọng nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần còn có tôi ở đây áp trận thì mạng sống của anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm”.
“Ôi! Cô chủ, sao cô lại quên không nhờ anh ta luyện chế giúp em một viên đan Ngưng Chi rồi?”
Tiểu Viện đáng thương nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu như anh ta bị nhà họ Lăng giết chết, vậy thì em sẽ không bao giờ có được đan Ngưng Chi!”
Sáng sớm ngày hôm sau!
Lăng Phi Dương, gia chủ nhà họ Lăng, xuất hiện trong phòng chăm sóc đặc biệt của Bệnh viện Trung ương Giang Châu.
“Bác sĩ, chân của con trai tôi thế nào rồi?”
Lăng Phi Dương, người có khuôn mặt nghiêm nghị và thân hình vạm vỡ, đang nhìn chằm chằm vào Lăng Vân trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, lên tiếng hỏi bác sĩ bên cạnh.
“Thật xỉn lỗi, ông Lăng, chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
Bác sĩ đeo khẩu trang bất lực nói: “Xương chân của cậu Lăng đã gãy rồi, không có khả năng chữa khỏi”.
“Bố, bố nhất định phải báo thù cho con!”
Nghe nói đôi chân của mình đã hoàn toàn tàn phế, Lăng Vân không khỏi gào khóc nói: “Cho dù Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa thì con cũng muốn chém tên khốn đó làm trăm mảnh!”
“Con trai, con nên tịnh dưỡng trước đi”.
Sau khỉ biết con trai mình đã tàn phế, Lăng Phi Dương tức giận đỏ mắt nói: “Bố và nhà họ Lăng nhất định sẽ báo thù cho con. Ngay cả Kỷ Tuyết Tình cũng không thể ngăn cản được. Bây giờ bố sẽ đi gặp cô ta để đòi một lời giải thích!”
Không lâu sau, Lăng Phi Dương hung hãn chạy đến văn phòng của nhà họ Kỷ, xông vào văn phòng của Kỷ Tuyết Tình, bất chấp sự ngăn cản của nhân viên.
“Chú Lăng, sao chú lại đến đây?”
Kỷ Tuyết Tình phất tay với nhân viên bảo vệ để bảo anh ta đi, sau đó mỉm cười chào đón Lăng Phi Dương.
“Kỷ Tuyết Tình, cô đừng giả ngu nữa! Con trai tôi chạy đến Giang Châu theo đuổi cô, kết quả lại bị thủ hạ Giang Vũ của cô đánh đến tàn phế”.
Lăng Phi Dương tức giận nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này”.
“Lăng Phỉ Dương, ai cho chú dũng khí dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, đập tài liệu trong tay xuống bàn, khí phách nói: “Ngay cả cấp trên cũ của chú, ông Đổng Thiên Bảo cũng không có lá gan nói chuyện với tôi như vậy!”
“Cô…”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình tức giận, Lăng Phi Dương đột nhiên tỉnh lại sau cơn tức giận vì con trai mình bị đánh tàn phế, sau đó mới nhớ tới thân phận đáng sợ của Kỷ Tuyết Tình.
“Lăng Phỉ Dương, tôi nói cho chú biết, nể mặt ông Đổng cho nên tôi mới gọi ông một tiếng chú Lăng!”
ông cứ không biết xấu hổ như vậy thì cũng đừng trách tôi không nể mặt ông Đổng nữa!”
“Cô Kỷ, thật xỉn lỗi!”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lăng Phỉ Dương nhanh chóng xin lỗi Kỷ Tuyết Tình, sau đó tỏ ra đau khổ nói: “Tôi chỉ quá đau lòng vì con trai bị người ta đánh tàn phế, mong cô Kỷ thông cảm…”
“Nể mặt ông Đổng nên lần này tôi không tranh cãi với chú, lần sau thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu!”
Đối mặt với Lăng Phỉ Dương, người đã nhượng bộ ngay lập tức, Kỷ Tuyết Tình ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Tôi đã nghe nói về chuyện của Lăng Vân, tôi cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng sự việc này không liên quan gì đến tôi, chú tìm nhầm người rồi, chú nên đi tìm Gỉanq Vũ mới đúnq!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT