Trên đường cao tốc chạy đến tỉnh ly. "Thằng khốn đó rốt cuộc có ma lực gì?"
Ông Đổng ngồi ở ghế sau xe, cau mày nhìn chằm chằm vào bảng tư liệu thông tin của Giang Vũ trên tay: “Nó rõ ràng chỉ là một đứa ở rể vô dụng, sao có thể khiến cho cả Tuyết Tình và Hàn Linh đối xử với hắn cung kính như thế?"
"Ông chủ không cần lo lắng, tôi đã thông báo chuyện này cho Lăng Vân biết rồi".
Người lái xe nanh ác nói: “Đợi Lăng Vân đến đây thì những ngày đắc ý của tên nhóc đó cũng sẽ kết thúc”.
“Nhà họ Lăng là một trong những gia tộc giàu có nhất tỉnh Giang Đông, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của tôi, cho dù thằng nhóc kia có được Hàn Linh chống lưng thì cũng không có cơ hội chiến thắng”.
Ông Đổng đặt tài liệu trên tay xuống, cười lạnh nói: "Tôi thật sự muốn xem... á!"
Nói được nửa chừng, ông Đổng chợt ôm tim, hét lên đau đớn.
"Ông chủ, có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt tài xế thay đổi, gã nhanh chóng đỗ xe vào. làn đường khẩn cấp, không biết làm sao.
"Tim tôi đột nhiên đau quá!"
Ông Đổng lộ ra nét mặt méo mó, tay ôm tim, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mau quay lại Giang Châu, đi bệnh viện!"
Khi Kỷ Tuyết Tình đang giải quyết công việc cùng với thư ký Tiểu Viện, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ông Đổng.
"Ông Đổng, ông nhanh vậy đã đến tỉnh ly rồi à?" Bắt điện thoại, Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc hỏi.
"Ông, ông đang ở bệnh viện trung tâm Giang Châu, mau gọi Giang Vũ đến gặp ông", giọng nói đau khổ của ông Đổng vang lên ở đầu dây bên kia.
Các vệ sĩ đã đưa ông Đổng đến bệnh viện trung tâm càng nhanh càng tốt, nhưng bệnh viện cũng không thể phát hiện ông ấy bị bệnh gì, ngay cả thuốc giảm đau đặc hiệu cũng không thể làm cho ông ấy bớt đau đớn.
Sau đó ông Đổng mới nghĩ tới những gì Giang Vũ đã nói trước đó cho nên lập tức gọi điện cho Kỷ Tuyết Tình.
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi, mặc dù cô đã đoán trước được ông Đổng sẽ trở lại, nhưng không ngờ chuyện lại đến sớm như vậy.
"Ông Đổng! Bây giờ ông muốn Giang Vũ đến đó thì e rằng không hợp lý, phải không?"
Kỷ Tuyết Tình nghịch bút ký trong tay, nhắc nhở: "Anh ấy bây giờ đang ở thiên cung Vân Đỉnh của con, ông tự suy nghĩ phải làm thế nào đi".
"Được, ông đi tìm nói!"
Ông Đổng biết Kỷ Tuyết Tình tức giận về sự việc trước đó nên muốn đáp trả, liền cúp điện thoại.
"Sớm biết như vậy thì ban đầu mình đừng làm!"
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Tuyết Tình cười lạnh, giao công việc cho Tiểu Viện rồi nhanh chóng về nhà.
Khi Kỷ Tuyết Tình lái xe trở lại thiên cung Vân Đỉnh, ông Đổng đang nằm ở cổng sân, lăn lộn trên mặt đất.
Một số vệ sĩ hoảng sợ bảo vệ ông Đổng, sau khi nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình thì lập tức lớn tiếng cầu xin: "Cô Kỷ, xin hãy cứu ông Đổng!"
"Tôi không biết y thuật nên không thể giúp được gì".
Kỷ Tuyết Tình vội vàng lắc đầu, nghi hoặc hỏi: “Giang Vũ không có ở nhà sao?”
"Chúng ta liên tục gõ cửa, nhưng thằng nhóc khốn nạn đó không chịu xuất hiện!"
Nét mặt ông Đổng vốn đã vặn vẹo, bây giờ còn nghiến răng nghiến lợi mắng.
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình cau mày, rõ ràng là ông Đổng có việc cầu xin người khác, thế mà lại ăn nói thô lỗ như vậy, thật sự đáng chịu khổ lắm!
"Vào trong trước đi, để con gọi Giang Vũ".
Kỷ Tuyết Tình không hề tức giận, cô chỉ muốn dạy cho ông Đổng một bài học nhỏ, chứ thật sự cô cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy bị tra tấn đến chết.
Một số vệ sĩ đỡ ông Đổng vào sảnh biệt thự.
Kỷ Tuyết Tình cau mày đi ra khỏi phòng Giang Vũ: "Giang Vũ không có ở nhà!"
"Con mẹ nó, thằng khốn đó chắc chắn là cố ý tránh mặt ông, muốn ông phải chịu đau khổ"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT