Cách mà Triệu Thiên Mang làm bây giờ cũng giống như khi biết Triệu Trung Tuyết ở sau lưng Giang Vũ lêu lổng với Lưu Thư Nhất, ông ta cứ mở một con nhắm một con mắt làm ngơ, mà con mắt đang mở kia chỉ nhìn thấy lợi ích.
Khi Giang Vũ trở lại cổng lớn của khu dân cư sơn trang Vân Đỉnh, từ xa anh đã nhìn thấy Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết đang bị một số nhân viên bảo vệ chặn lại.
Nếu sơn trang Vân Đỉnh là khu dân cư tốt nhất ở thành phố Giang Châu thì an ninh đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng.
Hai người ngoài như Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết muốn đi vào, thì đó là chuyện không thể xảy ra.
"Con rể của tôi đã trở lại, để tôi coi mấy con chó trông cửa chỉ biết coi thường người khác như các người lớn sao có thể cản được tôi?"
Sau khi nhìn thấy Giang Vũ, Ngô Châu chỉ vào mũi của một số nhân viên bảo vệ và chửi rủa, sau đó kéo. Triệu Trung Tuyết đi về phía Giang Vũ, nhỏ giọng dặn dò: "Tuyết Nhi, Giang Vũ đã xưa đâu bằng nay, con không thể đối xử với cậu ta như trước nữa”.
"Con phải làm như khi lấy lòng Lưu Thư Nhất trước. đây vậy, làm cho cậu ta vui vẻ mới được”.
"Mẹ, yên tâm đi, con hiểu mà”. Triệu Trung Tuyết ưỡn ngực, tràn đầy tự tin.
Dựa vào thái độ và tình cảm sâu sắc của Giang Vũ dành cho cô ta trước đây, cô ta tin chắc rằng chỉ cần dùng một nửa thủ đoạn lấy lòng Lưu Thư Nhất đã có thể khiến Giang Vũ quỳ gối dưới chân mình.
"Con gái ngoan, cố lên! Lúc trước, trước mặt Lưu 'Thư Nhất và nhiều người như vậy, Giang Vũ dù có nhớ nhung con thì cũng xấu hổ không dám lộ ra ngoài”.
Ngô Châu hưng phấn động viên nói: “Hiện tại ở đây không có người khác, cậu ta hẳn là sẽ không từ chối con nữa”.
“Nhìn bộ dạng nhếch nhác quần áo xộc xệch của cậu ta bây giờ, rõ ràng là lén lút lêu lổng với người phụ nữ khác sau lưng Kỷ Tuyết Tình.”
Triệu Trung Tuyết gật đầu, tự tin nói: “Bây giờ con chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể khiến hắn khuất phục”.
"Tại sao các người lại ở đây?"
Giang Vũ nghỉ ngờ hỏi Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết đang đi đến trước mặt anh, và vô thức lấy điện thoại di động ra...
Lúc này, Triệu Trung Tuyết đang mặc một bộ trang phục còn gợi cảm hơn trước khi tham dự bữa tiệc, phía trên lộ ngực,
"Con rể ngoan, đương nhiên chúng ta tới gặp con!"
'Trên mặt mang theo nụ cười, Ngô Châu xoa xoa tay, nịnh nọt nói: "Ông cụ đúng là không nhìn lầm con, ba năm mài kiếm, vừa ra tay đã nổi danh, bây giờ con đã là người nổi tiếng ở Giang Châu!"
"Tôi đã ly hôn với Triệu Trung Tuyết, con rể ngoan _ hiện tại của bà là đại thiếu gia nhà họ Lưu, không liên quan gì đến tôi”.
Giang Vũ nhìn khuôn mặt ghê tởm của Ngô Châu với vẻ chán ghét và nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, tôi không có thời gian lãng phí với các người”.
"Ôi trời! Đừng nhắc đến kẻ vô dụng Lưu Thư Nhất đó nữa, hắn không có gì có thể so sánh với con được”.
Ngô Châu chán ghét xua tay, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Triệu Trung Tuyết: "Tuyết Nhi, con nói có đúng không?”
"Đúng đúng đúng! Lưu Thư Nhất chỉ là một tên ăn chơi trác táng, không có học thức, sao có thể so sánh được với Giang VũI"
Triệu Trung Tuyết liên tục gật đầu, vừa cố ý ưỡn ngực vặn hông, vừa ngượng ngùng nhìn Giang Vũ: “Xin lỗi, em sai rồi, bây giờ em mới nhận ra, anh mới là người yêu em nhất, mà người em yêu nhất vẫn luôn là anh!"
"0e... "
Nghe vậy, mặc dù Giang Vũ có định lực không tầm thường nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn: "Cô câm miệng đi, bây giờ nhìn thấy cô tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, nghe cô nói những lời này còn tệ hơn”.
"Trước kia anh yêu em nhiều như vậy, sao có thể nói buông là buông được?"
Sắc mặt Triệu Trung Tuyết có chút khó coi, nhưng vẫn giả vờ đáng thương: “Em cũng không thể quên anh được, hay là anh tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ở bên nhau lần nữa được không?”
"Có lẽ trước kia tôi từng rất quan tâm cô, nhưng bây giờ trong mắt tôi cô giống như một con dòi vậy!"
Giang Vũ chán ghét nhìn Triệu Trung Tuyết: "Đừng nói là bắt đầu lại, cho dù là tha thứ cho cô thôi cũng tuyệt đối không thể, bởi vì tôi ngại dơI” "Anh thật quá đáng! "
Nhìn thấy Giang Vũ chán ghét mình như vậy, Triệu Trung Tuyết càng cảm thấy nhục nhã.
"Ôi chao! Giang Vũ à, dù thế nào đi nữa, con và Tuyết Nhi đã kết hôn được ba năm, con có được thành tựu như ngày hôm nay không thể tách rời khỏi sự bồi dưỡng của nhà họ Triệu, con cũng phải nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng và ân tình của nhà họ Triệu chứ”.
Thấy Triệu Trung Tuyết không đối phó được Giang Vũ, Ngô Châu lập tức đích thân ra trận, chiếm trước điểm cao đạo đức: “Năm đó con mất trí nhớ, nếu như không có nhà họ Triệu nuôi con, thì con đã sớm chết đói rồi, con không thể vong ơn phụ nghĩa như vậy được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT