“Đám người hóng chuyện này đúng là không có chút chí khí nào cả!”

Thấy cả hiện trường không có người nào dám hó hé, Giang Vũ thất vọng lắc đầu: “Bọn họ không làm chứng cũng chẳng sao, tôi có cách để khiến anh phải tuân thủ lời hứa”.

“Cậu nằm mơ...”.

“Bốp!”

Kim Tái An vừa mới định mở miệng nói, Giang Vũ đã vung tay cho một bạt tai lên mặt anh ta.

“Cậu dám đánh tôi?”

Kim Tái An một tay ôm má, một tay ôm mặt, hai mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm Giang Vũ.

“Tôi đã phế cả tu vi của anh rồi, anh nói xem tôi có dám đánh anh không”.

Mặt Giang Vũ chẳng có biểu cảm gì hỏi: “Anh quỳ hay không quỳ?”

“Tôi quỳ cái ông...”.

“Bốp!”

Giang Vũ lười chẳng thèm nói chuyện, dứt khoát thẳng tay cho thêm một bạt tai nữa.

“Khốn kiếp, nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không tha cho cậu”.

“Bốp, bốp...”.

Thấy Kim Tái An vẫn còn cứng đầu như vậy, Giang Vũ cũng chẳng khách sáo, một tay túm lấy đầu, tay còn lại điên cuồng chào hỏi hai má của anh ta, âm thanh vang lên giòn giã.

“Đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ!”

Sau khi ăn mười mấy cái tát, Kim Tái An không chịu được nữa, quỳ phịch xuống đất trước mặt Giang Vũ.

Cho dù mười mấy cái tát này Giang Vũ đều không dùng hết sức, nhưng đối với Kim Tái An đã mất sạch tu vi lúc này mà nói, không có nội kình bảo vệ thân thể, cả gương mặt bị đánh đến mức sưng to như đầu heo.

“Đúng là thân lừa ưa nặng, làm thế này từ sớm thì có phải không bị ăn tát không”.

Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Tái An: “Dập đầu đi, ba cái!”

“Tôi đã quỳ xuống với cậu rồi, cậu đừng có hiếp người quá đáng!”, Kim Tái An nghiến răng nghiến lợi rít lên.

“Vậy thì tiếp tục ăn tát đi!”

“Đừng đừng đừng, tôi lạy, tôi lạy!”

Nhìn thấy Giang Vũ nhấc tay lên, trong mắt Kim Tái An ngập vẻ khiếp đảm, nhanh chóng dập đầu ba cái với Giang Vũ.

Lúc này, Kim Tái An không những thua trong cuộc tỉ võ, mà còn mất hết cả mặt mũi nữa.

Chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

“Anh chuẩn bị lúc nào, đưa cho tôi gốc thảo dược một trăm năm tuổi kia?”

Giang Vũ cười híp mắt hỏi.

Kim Tái An nhẫn nhịn phẫn nộ cùng nhục nhã, gian nan đứng dậy, dùng giọng khiêu khích nói: “Thảo dược ở nhà tôi, cậu có gan đi lấy không?”

“Nhà anh cũng đâu phải long đàm hổ huyệt, tôi có gì mà không dám đi!”, Giang Vũ đầy vẻ chẳng quan tâm đáp lại.

“Được! Chiều nay tôi ở nhà họ Kim đợi cậu, cậu có gan thì đến mà lấy dược liệu”.

Đáy mắt Kim Tái An chứa đầy oán hận, chỉ cần Giang Vũ dám đi đến nhà họ Kim, vậy thì chắc chắn sẽ chỉ có đi mà không có về.

Lời vừa dứt, Kim Tái An liền cúi gằm đầu đi xuống khỏi lôi đài.

Hai vệ sĩ lập tức bước lên trước dìu đỡ Kim Tái An với bộ dạng chật vật rời khỏi hiện trường, đúng là quá mất mặt.

Mãi đến khi Kim Tái An rời đi, quần chúng xung quanh mới dám mở miệng nói chuyện, ngay lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.

“Ông trời ơi! Kim Tái An lại thua bởi Giang Vũ, đúng là không thể tưởng tượng nổi”.

“Tu vi của Kim Tái An bị phế bỏ rồi, trước mặt tất cả mọi người ăn bao nhiêu cái tát, còn bị ép phải quỳ xuống dập đầu, nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!”

“Nhà họ Kim không dễ dàng bỏ qua thì đã làm sao? Thực lực của Giang Vũ mạnh như thế, sợ là nhà họ Kim cũng chẳng làm gì được anh ấy”.

“Không hổ là người đàn ông lọt vào mắt xanh của cô Kỷ, hóa ra lại khủng khiếp như thế”.

“Kim Tái An vốn dĩ là một thiên tài võ đạo, nay lại bị người ta phế bỏ tu vi, thảm quá!”

...

“Cô chủ, cô không cần lo lắng ngày sau Kim Tái An sẽ trở thành mối đe dọa với nhà họ Hoắc nữa rồi”.

Ông Lữ với vẻ mặt quái dị nói: “Thằng nhóc Giang Vũ này đúng là ác thật, cứ thế đánh nát đan điền của Kim Tái An, khiến anh ta từ nay về sau trở thành một kẻ vô dụng”.

“Tôi cũng không ngờ được thằng nhóc kia lại ra tay ác độc như vậy”.

Hoắc Tú Tú nhíu chặt hai đầu lông mày nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Nhà họ Kim tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta”.

“Đi về triệu tập nhân lực, nếu như chiều nay Giang Vũ thực sự dám đi đến nhà họ Kim, vậy chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn để tiếp ứng cho anh ta”.

“Người này quả thực bất phàm, chỉ là thủ đoạn quá mức độc ác”.

Ông Lữ biểu cảm phức tạp nhìn Giang Vũ: “Cậu ta lại công khai phế bỏ tu vi của Kim Tái An, sợ là dù nhà họ Hoắc có ra mặt, thì nhà họ Kim cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua”.

“Tôi không dự định đi cùng anh ta vào nhà họ Kim, chỉ cần ở bên ngoài tiếp ứng là được”.

Hoắc Tú Tú khẽ nheo mắt, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu như anh ấy không ra khỏi nhà họ Kim được, vậy cũng chỉ có thể trách anh ta quá ngông cuồng và tự đại”.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play