Nghe Giang Vũ nói rằng anh sợ mình sẽ làm A Bảo bị thương, Kỷ Tuyết Tình ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô, Giang Vũ luôn rất khiêm tốn thức thời, sao tự nhiên lại nói ra một câu chọc tức người khác như vậy?
“Anh thật ngông cuồng!”
A Bảo bị Giang Vũ chọc tức đến mức không nhịn được, kiên quyết nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Cô chủ, xin cô cho phép tôi đấu với anh ta với ạ”.
“Được thôi, anh không được làm anh ta bị thương đâu, nếu không tôi sẽ không tha cho anh”, Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.
“Cô chủ yên tâm, tôi sẽ thật nhẹ tay!”
A Bảo quả quyết cởi áo khoác vest ra, nghiến răng nghiến lợi bước lại gần Giang Vũ.
“Nếu thật sự muốn đánh thì anh tuyệt đối đừng nương tay nhé”.
Nhìn A Bảo bước lại gần mình, Giang Vũ nghiêm túc nhắc. nhở: “Nếu không tôi sợ tôi sẽ đánh chết anh”.
“Khinh người quá đáng lắm rồi đấy!” Kỷ Tuyết Tình câm nín che trán.
Chưa kể đến người trong cuộc là A Bảo, ngay cả cô nghe Giang Vũ nói vậy cũng rất muốn đánh anh ngay và luôn.
“Anh có bản lĩnh gì cứ thể hiện ra hết đi, nếu như bị anh đánh chết thật, tôi cũng sẽ chấp nhận”.
A Bảo vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, sắc mặt xanh mét, nếu không phải nể mặt Kỷ Tuyết Tình, hôm nay anh ta nhất định sẽ đánh chết tên khốn trước mặt này.
“Thực lực của anh hiện đang ở mức nào vậy?”
Giang Vũ tò mò hỏi A Bảo.
Anh chỉ biết mình đang ở Luyện Khí tầng hai, nhưng không biết Luyện Khí tầng hai được tính là cấp bậc gì trong hệ thống võ đạo?
“Tại hạ bất tài, hiện đang ở Nội Kình sơ kỳ đại thành, chỉ còn cách Nội Kình trung kỳ một bước”.
A Bảo thản nhiên đáp lời, sau đó chợt vung nắm đấm lên, đánh mạnh về phía đầu Giang Vũ: “Tiếp chiêu đi!”
Tốc độ của A Bảo rất nhanh, sức mạnh từ cú đấm cũng vô cùng đáng sợ, làm phát ra cả tiếng phần phật khi lướt trong không khí.
Nhưng động tác của anh ta lại có vẻ rất chậm trong mắt Giang Vũ, cái gọi là sức mạnh cũng không thể tạo áp lực cho anh.
“Cẩn thận!”
Khi thấy Giang Vũ đứng đực ra tại chỗ, Kỷ Tuyết Tình lo läng la lên: “A Bảo, anh không được làm anh ta bị thương đâu đấy".
Chung quy Kỷ Tuyết Tình cũng không phải người trong võ đạo, bởi vậy khi cô phát hiện ra điều bất ổn muốn ngăn cản, A
Bảo đã không còn kịp thu tay lại.
Nói đúng hơn là anh ta không hề có ý định thu tay lại, định cho Giang Vũ một bài học nhớ đời, nhưng kết quả...
Khi cú đấm của A Bảo sắp trúng vào mặt Giang Vũ, anh đột nhiên di chuyển.
Giang Vũ nhanh chóng lùi lại một bước, đồng thời khom lưng, đấm một cú về phía nắm đấm của A Bảo.
Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, nắm đấm của hai người chạm vào nhau.
“Rắc!"
Cùng với một tiếng xương gãy vang lên, cơ thể A Bảo bay ngược ra xa như một con diều đứt dây.
“Phụt!”
Anh ta ngã cái rầm xuống đất, không tự chủ được hộc ra một búng máu, cánh tay phải buông thõng xuống, nó đã bị gãy!
“Shhl”
Khi nhìn thấy cảnh này, Kỷ Tuyết Tình khiếp sợ hít một hơi thật sâu.
A Bảo là tiểu đội trưởng trong các vệ sĩ đi theo cô, là một cao thủ Nội Kình sơ kỳ đại thành hàng thật giá thật, chỉ còn
cách Nội Kình trung kỳ một bước.
Thực lực cỡ này mà lại thua một cách thê thảm dưới một cú đấm của Giang Vũ.
Vậy thực lực của Giang Vũ thấp nhất cũng phải là Nội Kình trung kỳ, cái tên này giấu quá kĩ.
“Đại ca, anh không sao chứ?”
Giang Vũ chạy tới bên cạnh A Bảo, nói xin lỗi: “Tôi chỉ hành động theo phản ứng bản năng thôi, không phải cố tình đánh anh bị thương, xin lỗi nhiều nhé!”
Nghe vậy, A Bảo chưa kịp thở ra đã tiếp tục hộc thêm một búng máu, khoe mà cũng khoe kiểu quá tế nhị!
Không phải Giang Vũ đang khoe, mà là anh thật sự không ngờ cú đấm của mình lại có uy lực đáng sợ đến vậy.
Khi còn Luyện Khí tầng một, Giang Vũ đã có thể đánh vỡ đá bằng một cú đấm, anh biết sức mạnh của Luyện Khí tầng hai sẽ còn khủng khiếp hơn thế nữa.
Do đó, lúc đánh nhau với A Bảo anh chỉ dùng ba phần sức mạnh, nhưng không ngờ ba phần sức mạnh của Luyện Khí tầng hai cũng kinh khủng vậy.
Lúc này Giang Vũ vẫn chưa ý thức được rằng Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết mà anh tu luyện chính là công pháp tu tiên.
Một người tu tiên đi đánh một người tập võ, rõ ràng là đang bắt nạt người ta!
“Đại ca, anh đừng nhúc nhích, chờ tôi một lát nha!”
Sau khi nắn cánh tay bị gấy của A Bảo cho vào đúng khớp, Giang Vũ tìm vài loại dược liệu trong đình nghỉ mát, sau đó vội vã chạy vào biệt thự.
“Đây là đan Sinh Cân Tục Cốt, anh ăn vào rồi một lát nữa vết thương sẽ tự lành”.
Mười mấy phút sau, Giang Vũ chạy từ trong biệt thự ra, đưa cho A Bảo một viên thuốc viên đen nhánh.
“Tôi đã cố nhẹ tay lắm rồi, không ngờ vẫn đánh anh thành ra thế này, xin lỗi anh nhiều lắm”.
A Bảo ăn đan dược vào, vết thương đã có chuyển biến tốt, nghe anh nói vậy lại suýt chút nữa hộc máu tiếp, nhưng anh ta không thể không tâm phục khẩu phục.
“Thôi được rồi, tôi đói rồi, anh mau đi nấu cơm đi!”
Nhìn dáng vẻ ăn quả đẳng của A Bảo, Kỷ Tuyết Tình nhịn cười, giúp anh ta giải vây.
“Không ngờ anh lại giỏi võ đến vậy, cả A Bảo cũng không phải đối thủ của anh”.
Kỷ Tuyết Tình đứng dựa vào cửa phòng bếp, thơ thẩn nhìn Giang Vũ đang nấu ăn: “Anh có võ công cao cường, lại còn biết y thuật, biết luyện đan, còn biết một ít phép thuật nữa chứ.
Thật tình không biết vợ cũ của anh nghĩ gì, lại không biết quý trọng một người đàn ông xuất sắc như anh”.
“Thật ra cũng không thể trách cô ta được, gần đây tôi nhớ lại một vài chuyện nên mới học được những thứ này thôi”.
Giang Vũ vừa xào rau, vừa than thở: “Lúc trước tôi chỉ biết giặt đồ nấu cơm, chẳng được tích sự gì, chắc người phụ nữ nào cũng không chịu được có người chồng như thế đâu”.
“Cô ta làm anh tổn thương đến mức ấy rồi mà anh còn nói giúp cho cô ta”.
Kỷ Tuyết Tình nhíu mày, nói lầm bầm: “Chẳng lẽ anh vẫn còn yêu cô ta ư?”
“Chuyện đó không có khả năng, chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông cả”.
Giang Vũ kiên định lắc đầu: “Bất luận trước đây có từng yêu hay không, cô ta đã có nhiều hành vi ghê tởm như vậy, nếu tôi vẫn còn yêu cô ta thì quá nhu nhược”.
“Này thì đúng nè!”
Kỷ Tuyết Tình cười, đỏ mặt hỏi: “Vậy anh thấy tôi sao?”
“Cô rất tốt, vừa xinh đẹp, tốt bụng, lại có ơn nặng như núi với tôi...”
“Ý tôi không phải là vậy!”
Kỷ Tuyết Tình tức giận ngắt lời anh, nhỏ giọng hỏi: “Ý tôi là, anh có thích tôi không?”
“Cô nói gì cơ?”
Giang Vũ đờ người ra, ngẩng phắt đầu lên, không chắc chăn nhìn chằm chăm vào Kỷ Tuyết Tình.
“Không, không có gì!”
Đối diện với ánh mắt rực lửa của anh, tự nhiên Kỷ Tuyết Tình lại thấy sợ, mặt đỏ tới tận mang tai, quay lưng chạy ra khỏi phòng bếp.
“Chắc chắn là mình nghe nhầm rồi. Cô Kỷ xuất sắc như. thế, sao có thể thích một kẻ vô danh từng bị cảm sừng, lại còn đã ly hôn như mình chứ!”
Giang Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình, tự giễu: “Nếu cô Kỷ có ý đó thật, vậy mình nhất định sẽ yêu cô ấy băng cả tính mạng!”
Trong phòng ăn.
“Ai da, sao mình lại trở nên không biết dè dặt thế nhỉ? Tại sao có thể lên tiếng hỏi anh ấy vấn đề đó trước chứ?”
“Rốt cuộc anh ấy không nghe rõ thật hay là đang giả vờ hồ đồ?
“Chết tiệt, chắc chắn là anh ấy vẫn chưa quên được vợ cũ của mình”.
“Tức chết mất! Xét về ngoại hình, vóc dáng, gia thế hay.
thân phận, mình đều hơn con khốn kia gấp trăm lần, tại sao anh ấy lại không thích mình?”
Kỷ Tuyết Tình ngồi vào bàn ăn, điên cuồng xoa bóp khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ lại càng tức giận.
“Ăn cơm thôi!”
Một lát sau, Giang Vũ đi qua đặt hai đĩa rau xào đủ sắc đủ vị xuống trước mặt Kỷ Tuyết Tình.
“Tôi không đói, không ăn đâu!”
Kỷ Tuyết Tình thở phì phò lườm Giang Vũ, đứng dậy đi lên lầu.
“Sao thế nhỉ?”
Giang Vũ ngờ nghệch nhìn theo bóng lưng Kỷ Tuyết Tình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Hầy, đàn bà!
Lúc nãy còn yên ổn, bây giờ tự nhiên nổi giận, không thể hiểu được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT