Mặc dù luồng sức mạnh đó chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng vẫn khiến cho Thanh Long không thể hiểu được.
Với tu vi của ông ta, để một người là đại sư nội kình thoát khỏi sự khống chế, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ral
“Bạch Hổ, bỏ tay xuống, hôm nay tôi và Giang Vũ phải chết cùng nhau”.
Kỷ Tuyết Tình không để ý tới Giang Vũ ở phía sau, dùng sức mà cố giật ra con dao nhưng cô căn bản không có cách nào lay động con dao trong tay của Bạch Hổ.
“Con gái ngoan của bố ơi, con đừng làm bố sợ”.
Nhìn vết máu bị cắt trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viễn đau lòng hét lên: “Bố không giết cậu ta nữa, vậy đã được chưa!”
Kỷ Thường Viễn thật sự không hiểu nổi, đứa con gái lạnh như băng này của ông ấy từ trước đến nay đều không mấy thân thiện với đàn ông, sao bây lại để ý đến một người đàn ông như thế, thậm chí không tiếc lấy cái chết ra để uy hiếp, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi mà!
Nghe thấy Kỷ Thường Viễn nói, Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh lại, không yên tâm mà hỏi: “Vậy bên ông nội thì sao?”
“Cho dù ông nội nhìn thấy bộ dạng này của con, cũng không có khả năng giết chết tiểu tử kia lần nữa”.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ thở dài, có chút cầu xin nói: “Con gái ngoan, mau bỏ dao xuống. Con nhìn tên nhóc kia cũng bị thương rồi kìa, các con phải nhanh chóng xử lý vết thương!”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình mới phát hiện ngoài tay Bạch Hổ đang cầm dao ra, còn có một bàn tay từ phía sau vươn tới đang chảy máu cũng cầm lấy lưỡi dao.
Quay đầu nhìn lại, Kỷ Tuyết Tình thấy rõ bàn tay. đang chảy máu là của Giang Vũ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô nhanh chóng buông cán dao, khẩn trương nhìn Giang Vũ: “Sao anh lại có thể cử động được?”
Sự việc đã đến bước này, Kỷ Thường Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với Thanh Long.
Thanh Long gật đầu, thu hồi uy áp, giải trừ khống chế cho Giang Vũ.
Nhưng mà, Thanh Long từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được tại sao trước đó Giang Vũ có thể thoát khỏi sự khống chết của mình trong giây lát.
Giang Vũ đã lấy lại được tự do nhìn vết máu trên cổ Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Tuyết Tình nhìn tay phải Giang Vũ đang chảy máu, đồng thanh nói: “Sao anh/em ngốc thết”
“Em có thể dễ dàng tìm đến cái chết như vậy sao? Nếu như em chết rồi thì anh phải làm gì bây giờ?”
“Nếu nhà họ Kỷ nhất quyết muốn giết anh, vậy thì em tuyệt đối sẽ không sống một mình”.
Kỷ Tuyết Tình tỏ thái độ kiên quyết, sau đó đau lòng mà che lấy tay phải của Giang Vũ: “Sao anh lại dùng tay nắm lấy lưỡi dao? Nguy hiểm lắm!”
“Ngay cả cái chết mà em cũng không sợ, chút vết thương này của anh có đáng là gì!”
Giang Vũ không quan tâm lắc đầu, lập tức dùng sức ôm Kỷ Tuyết Tình.
Đối mặt với sự mạnh mẽ của nhà họ Kỷ, lần đầu tiên trong lòng anh có một loại cảm giác sợ hãi có thể mất đi Kỷ Tuyết Tình.
Kỷ Tuyết Tình cũng dùng sức ôm lấy Giang Vũ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, không ngờ rằng gia tộc lại phát hiện ra Giang Vũ sớm như vậy, nhưng thực lực hiện tại của Giang Vũ căn bản không thể chống lại nhà họ Kỷ.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Thanh Long và Bạch Hổ trở về đến bên cạnh Kỷ. Thường Viễn, nhỏ giọng dò hỏi.
Nhìn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ ôm nhau khóc, sắc mặt Kỷ Thường Viễn u ám đến cực điểm: “Cái tên Giang Vũ này nhất định phải chết, nhưng mà, chúng ta không thể giải quyết cậu ta trước mặt Tuyết Tình, chỉ có thể chờ khi Tuyết Tình tách ra với cậu ta thì bí mật thủ tiêu cậu ta đi”.
Thanh Long và Bạch Hổ khẽ gật đầu, cho dù hai người này có yêu nhau nhiều bao nhiêu thì thân phận và cấp bậc cũng đã định sẵn rằng bọn họ sẽ có một kết cục không mấy tốt đẹp.
Cách tốt nhất chính là giết Giang Vũ càng sớm càng tốt, để tránh hậu họa về sau.
“Tuyết Tình! Bố phải đi giải quyết công việc trước, chúng ta sẽ nói chuyện lại với nhau saul”
Để lại một câu, Kỷ Thường Viễn dẫn hai tên hộ vệ bước đi ngoài.
Tuyết Tình và Giang Vũ đứng ở nơi xác chất thành núi máu chảy thành sông, cố gắng tận hưởng sự dịu dàng của hai người hết mức có thể.
Khi Kỷ Thường Viễn rời khỏi trang viên nhà họ Lăng, các cấp lãnh đạo và đại biểu các tỉnh thành đã đứng đầy. bên ngoài cảnh giới.
Cô cả nhà họ Kỷ gặp nguy hiểm ở trong tỉnh Giang Đông, lại có nhà họ Lăng nhúng tay vào khiến cho những. người này lo sợ bất an, chỉ sợ nhà họ Kỷ tiếp tục truy cứu trách nhiệm sẽ có rất nhiều người bị vạ lây.
Ông Đổng cũng nằm trong số những người này.
Ông ấy càng hoảng sợ hơn so với người khác, bởi vì Lăng Phi Dương từng là thuộc hạ của ông ấy, và chính ông ấy là người khơi dậy cuộc chiến giữa nhà họ Lăng và Giang Vũ.
“Gia chủ, là tôi chăm sóc không chu đáo, mới để cho. cô chủ gặp nguy hiểm ở Giang Đông”.
Ông Đổng đi tới trước mặt Kỷ Thường Viễn, hổ thẹn mà gánh vác hết mọi trách nhiệm: “Xin gia chủ bớt giận, không nên để liên lụy tới người khác!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT