“Nực cười! Các người đã lấy tiền cúa tòi mà lại còn muốn cướp con tin cùa tòi, đúng là nực cười!’
Sau khi hiếu được ý tứ của hai kẽ trước mặt, sãc mặt Lưu Thư Nhất liên trở nên lạnh lão: ‘ Đúng là tự tìm đường chết!”
“Họ Lưu kia, đừng tưởng răng tao không biết mày là ai, muốn giết mày cũng dế dàng như giết một con kiến mà thôi”.
Mặt sẹo c’âm con dao sâc trong tay, khinh thường nói: “Mày chầng qua chì là một con chó bị nhà họ Lưu đuối ra đường, không có tư cách uy hiếp bọn tao!”
“Lẩo đại, đừng nói nhàm với hắn, cứ giết hán đi, sau đó chúng ta có thế hướng thụ mỷ nhân rồi”.
Nếu Lưu Thư Nhất vần là tên còng tứ ăn chơi ngày xưa thì đối mặt với một ké liều mạng như vậy anh ta chăc chăn sẽ không có sức chống cự.
Tiếc thay, Lưu Thư Nhất giờ đây đâ thay đối, không còn là công tứ án chơi ngày xưa nủa!
“Mày vốn đĩ còn có cơ hội sổng, không ngờ lại tự mình tìm chết!”
Đôi mặt với con dao dài đang chém xuống đâu mình, trong mát Lưu Thư Nhất hiện lén một tia sâc lạnh, anh ta nhanh chóng gio cánh tay phải về phía đối phương.
“Vèo!”
Theo chuyến động của Lưu Thư Nhất, một con rân độc màu đen bay ra khỏi tay áo và căn vào cố đối
phương.
Sau đó, thanh niên gây gò thậm chí còn chưa có cơ hội kêu lẻn thi đá ngà xuống đất mà chết, da toàn thân trở nén đen kịt.
Nhìn thấy Lưu Thư Nhất giết chết đàn em cũa mình một cách dẻ dàng, mặt sẹo chết lặng, con dao trong tay không tự chủ mà rơi xuống đất.
Lưu Thư Nhất vốn là một còng tứ ăn chơi bất tài, sau khi bị trục xuất khỏi nhà họ Lưu thì liền trờ thành một con chó hoang đều đường xó chợ, sao bây giờ lại có thế trở nên mạnh mẻ như vậy?
Xử lỳ xong thanh niên gầy gò, Lưu Thư Nhất gio tay, con rần độc màu đen nháy lên quấn quanh cánh tay anh ta, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, lạnh lùng nhìn chăm chăm tên mặt sẹo.
“Lưu… cậu LƯU, tôi đùa cậu thôi!”
Bị con răn độc nhìn chàm chăm, mặt sẹo lạnh run cầu xin tha thứ: ‘Tòi đi đáy, xin hày tha thứ cho tôi…”
■’Muộn rồi!”
LƯU Thư Nhất ngát lời mặt sẹo: “Tao thuê mày bât cóc Ký Tuyết Tinh bởi vì khòng muốn lộ thán phận, giết người bịt miệng sẻ tốt hơn là đế mày chạy ra nước ngoài!”
“Không được!”
Mặt sẹo hét lên, quay người bỏ chạy.
Ngay khi Lưu Thư Nhất giơ ngón tay chi’ vào lưng mặt seo, con rắn độc trên cánh tay anh ta lao ra như tia chóp, cắn vào gáy mặt sẹo rồi bò trớ lại vào tay áo cúa Lưu Thư Nhất.
Mặt sẹo thậm chí còn không có co hội phán ứng đằ bị giết ngay tại chó.
Sau khi liên tiếp giết chết hai người, sác mặt Lưu Thư Nhất cùng không có chút nào thay đổi, cõng Ký Tuyết Tình tiếp tục đi lên núi.
Chẳng bao lâu, Lưu Thư Nhất đà đưa Ký Tuyết Tinh vào một hang động ấn.
“Đã xử lý xong đám người bầt cóc Kỷ Tuyết Tinh chưa?”
LƯU Thư Nhất vừa đăt Kỷ Tuyết Tinh xuống thì đă nghe một giọng nói khàn khàn lạnh lùng từ nơi tối tầm truyền đến.
“Đại nhân Hâc ò yên tâm, bọn chúng đ’êu chết rồi!”
LƯU Thư Nhất cung kính nhìn bóng người trong bóng tối: “Ngoại trừ Làng Vân thì trên thế giới không ai biết rang tôi có liẻn quan đến vụ bát cóc Ký Tuyết Tinh’.
“Chết rồi sao? Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu tàn nhắn hon tôi nghĩ đó, sau khi nghi lẻ hoàn thành thì chúng ta sẽ tiêu diẻt toàn bộ nhà ho Làng, đám bảo không có gì bất trầc xây ra”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT