Lăng Phi Dương vốn muốn đế hai anh em nhà họ Ngô âm thâm trử khừ Giang Vù, chì cần không đế lại chứng cứ gì, vậy Kỷ Tuyết Tinh sẽ không có lý do đế gây rầc rối cho nhà họ Láng.

Nhưng không ngờ Ký Tuyết Tinh lại âm thâm phái người bảo vệ Giang Vủ, nên ngay lập tức đã phát hiện ra nhà họ Làng thuê kè mạnh đến ám sát anh.

Con mẹ nó đây chính là bằng chứng thép đó!

Một khi Giang Vù bị giết, với bàn tay thép và thực lực lớn mạnh của Kỷ Tuyết Tinh, chớp mât là đà có thế khiến cho cà nhà họ Làng tan thành tro bụi.

“Đáng chết! Hóa ra tính mạng cùa Giang Vú chính là giới hạn cuối cùng cũa Ký Tuyết Tinh!”

Việc đến nước này, Làng Phi Dương mới ý thức được, Ký Tuyết Tinh mặc dù đã từng nói sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa nhà họ Lăng với Giang Vũ, nhung kỳ thực giới hạn sau cùng cúa cô ấy chính là khỏng được làm tốn thương tính mạng của Giang Vù.

Cho dù Giang Vủ có bị nhà họ Láng dảm đạp xuống bùn thì cùng không sao.

Nhưng nếu muốn lấy mạng cũa Giang Vù, Kỷ Tuyết Tinh sẽ không khoanh tay đứng nhìn nưa.

Cho dù Kỷ Tuyết Tinh không thế ngàn được Giang Vủ bị giết, nhưng cũng át sẻ phái cho bọn họ nọ máu trá băng máu.

Trên đường cao tốc!

“A Báo, sao mọi người đến đây?”

Nhìn thấy nhóm người A Bão, Giang Vù vừa chữa thương cho Tê Thiên Minh vừa ngạc nhiên hói.

“Cỏ chủ có lệnh, bào chúng tói ảm thâm bào vệ an toàn cho anh”.

Sâc mặt A Báo đáy vé nghiêm trọng nhìn hai anh em nhà họ Ngô, đầu củng không quay lại đáp lời: “Anh không sao chứ?”

‘Tôi không sao, nhung mà cậu chú Tê bị thương rất nghiêm Vọng, tòi buóc phải chửa thương cho anh ta ngay lập tức, khòng thế bị làm phiền”.

Giang Vù đáp lại một tiếng, sau đó không nói thêm nứa, tập chung chửa trị cho Tê Thiên Minh.

Tòi cuối cùng cùng hiểu ra, vì sao nhà họ Lăng lại phái mời hai tòng sư ra mặt rồi”.

Nhìn thấy mười hai vệ sĩ vũ trang đầy đú, được huấn luyện có trật tự như vậy, vẻ mặt Ngô Khai Sơn dần trở nên quái dị: ‘Trong một quốc gia kiếm soát sử dụng súng vò cùng nghiêm ngặt nhu Hoa Hạ, lại có một nhánh vệ sĩ tinh anh được trang bị đây đú đế báo vệ cho thăng nhóc kia, dưới cấp tông sư đúng là rất khó có thế gây tốn thương cho cậu ta”.

Tòi đẫ nói mà nhà họ Làng không thế nào lại trả giá cao như thế để cho chúng ta chiếm lợi được”.

Ngô Khai Thiên cùng bật cười, khẻ nheo hai mât đánh giá nhóm người A Bào.

“Hai vị, chúng tỏi là người cúa nhà họ Kỷ ở Kim Lãng!”

A Bảo tận mát nhìn thấy một cú đấm cùa Ngô Khai Sơn đã đánh bay chiếc ò tò, hít sáu một hơi sau đó anh ta lên tiếng nhác nhờ: “Mặc kệ là ai bào hai người đi giết Giang Vu, nhưng vấn mong ràng có thế nế mặt nhà họ Ký mà tha cho anh ấy lần này”.

Thăng nhóc kia là người mà cò Kỷ chọn trúng, nhưng lại chẳng được nhà họ Kỷ chấp nhận”.

Ngô Khai Sơn nhún vai, lạnh lùng nói: “Nế mặt nhà họ Ký, tòi không làm khó các anh, nhưng thăng nhóc kia thì phải chết”.

Lúc hai anh em nhà họ Ngò được Lăng Phi Dương thuê thì đã tìm hiếu rõ bối cành cúa Giang Vù rồi.

Mặc dù bọn họ cũng rất kiêng dè nhà họ Kỷ, nhưng Kỷ Tuyết Tình dù gì cũng chỉ là cỏ chu nhò của nhà họ Ký, vắn chưa phái là người cầm quyền.

Vậy thì Giang Vũ chí là một thăng nhóc mà được Kỷ Tuyết Tinh nhìn trúng mà thòi, bọn họ càng không có gì mà phái e dè cá.

“Cò chù nhà tòi đá có lệnh, bào chúng tòi bào vệ an toàn cho Giang Vủ, vậy thi chúng tòi dù cỏ chết cùng phài bào vệ cho anh ấy”.

Nhìn thấy đối phương chẳng thèm nế mặt nhã họ Ký, A Bào quyết đoán nâng súng ngắm chuẩn vào hai anh em nhà họ Ngô: “Hai vị hòm nay nếu buộc phài giết anh ấy, vậy thì phài qua được ải của chúng tôi đã!”

“Ha ha ha! Nếu như anh đã là người cúa nhà họ Ký, vậy thì nẻn biết cái gì là sức mạnh cúa tông sư chứ!”

Ngỏ Khai Sơn bật cưòi ha há: “Súng ống trong tay các ngưòi, trong mát tòng sư chấng qua chi là đống sât vụn, hầu như không thế ngàn được chúng tôi”.

“Không ngăn được cùng phái ngăn!”

A Bào thế hiện thái độ kiên định, sau khi ra hiệu bằng tay, tất cả các vệ sĩ đêu mở chốt an toàn, chuấn bị bất cứ lúc nào cùng có thể nổ súng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play