Lăng Phi Dương đã điêu tra chi tiết về thân phận bối cánh cúa Bruce, ỏng ta biết Bruce là một trong hai mươi chuyên gia tâm lý hàng đầu thế giới nên mới bỏ ra rất nhiều tiền đế mời anh ta về đây.
Vì vậy khi thấy Bruce tiêu hết tài sản đế đánh cược với Giang Vũ, Lăng Phi Dương cũng muốn cược lớn.
Nếu có thế lấy được phương thuốc cúa ba loại thân dược từ tay Giang Vũ thì nhà họ Làng sẽ không cần phải chuyến trọng tâm sản nghiệp cúa mình nữa, họ chí cần đổi tên ba loại thuốc này rồi đưa chúng ra thị trường là có thế kiếm tiền.
Như vậy thì nhà họ Lăng chắng những có thế xoay chuyến thế cục thất bại trên thị trường y dược – mỹ phẩm, còn có thể dựa vào ba loại thần dược này đế phát triến vượt bậc, vượt ra khỏi Giang Đỏng, trở nên nổi tiếng khẳp thế giới.
‘Cược nhỏ thì vui, cược lớn thì hại thân!”
“Vốn dĩ tòi chỉ muốn đánh cược 100 triệu mà cậu Lăng đưa cho tôi, cho dù có thua cũng sẽ không đau lòng”.
“Vậy mà ông Lăng lại vung tay cược đến 500 triệu, có phái là chơi lớn quá rồi không?”
Giang Vũ nhìn Lãng Phi Dương, nét mặt kỳ
quái: ‘Với tình hình hiện tại của nhà họ Lăng thì ông có đú khả nang lấy ra 500 triệu không?”
‘Hừ! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Mặc dù hiện tại nhà họ Lãng đang gặp khó khần nhưng nầm trầm triệu cũng không phải là vấn đề ‘.
Lăng Phỉ Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: ‘Nếu không dám cược thì cứ thừa nhận mình là kẻ lừa đảo rồi cút đi!”
‘Tòi có gì mà không dám cược, ông dám chết thì tỏi dám chôn! ‘
Giang Vũ phá lên cười, vốn dĩ anh chỉ muốn lấy cây nhân sâm sáu mươi năm tuối, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn số tiền lớn đến 550 triệu!
Sau khi ba bên thống nhất, đoàn người trở lại phòng của Trương xảo xảo.
Người hâu của nhà họ Trương đã sứa xong cửa số, còn Trương xảo xào vần đang mê man ngủ trên giường.
‘Mởhết rèm ra”.
Sau khi vào cửa, Giang Vũ chậm rãi bước về phía cửa số.
Sầc mặt Trương Hiến Minh tái đi, ông ta nhâc nhở: ‘Cậu Giang, con gái của tôi không thế chịu được ánh sáng…’
‘Đó chỉ là bóng đen tâm lý. Nếu như cứ đế chuyện này tiếp diễn thì tình hình của cò Trương sẽ càng tồi tệ hơn’.
Giang Vũ ngât lời Trương Hiến Minh mà không quay đầu lại, thắng thừng mở tấm rèm trước mặt ra: ‘Lúc nãy cỏ ấy nháy lầu cũng đã tiếp xúc với ánh sáng, thân trí còn được khói phục một chút’
‘Đúng đúng đúng! Lúc nãy xảo xảo còn nhận ra tỏi, gọi tỏi là anh hai!’
Trương Hồng Nham liên tục gặt đầu, nhanh chóng chạy đến các cửa sổ khác và mở toàn bộ rèm cản sáng ra.
Chẳng bao lâu sau, căn phòng tối đen đã được ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Khi ánh nấng chiếu vào Trương xáo xảo, Trương xảo xảo vốn đang mê man bất tỉnh thì lập tức lộ ra vê đau đớn, cơ thể run rấy dữ dội.
‘Cậu Giang, con gái tôi bị sao vậy? Nó thật sự không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời đâu”.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trương xáo Xảo, Trương Hiến Minh lo lâng đề nghị: “Hay là cậu kéo rèm lại trước đi!’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT