Dưới lớp kính dày đó có một chiếc khăn trải bàn màu xanh đậm, ở giữa bàn trưng bày rất nhiều ảnh cũ, trong đó có ảnh gia đình bốn người, ảnh cưới của bố mẹ, ảnh cưới của chị gái và anh rể, ảnh chụp chung của hai chị em. Còn có những bức ảnh hai inch lưu lại kỷ niệm từ nhỏ tới lớn của hai chị em, với nền màu đỏ và màu xanh.
Lúc đầu, cả hai đều không nói chuyện, có lẽ vì bọn họ cũng không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao thì đã tám năm trôi qua bọn họ không một lần gặp nhau.
Thật sự là một khoảng thời gian rất dài.
Khoảng cách giữa họ vẫn còn đó.
Có lẽ vì cảm giác tội lỗi của mình, Trần Nhiếm Âm không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Châu, cô căng thẳng mím môi, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt vô tình dán vào tấm ảnh hộ chiếu dài hai inch.
Mặc dù bức ảnh này quay mặt về phía cô, nhưng cô vẫn nhận ra đó là ảnh chụp chứng minh thư mà Cố Kỳ Châu đã sử dụng khi còn học cấp 3. Khi đó, anh ấy tên là Lâm Vũ Đường.
Vừa rồi cô có hỏi Cố Biệt Đông vài câu, có lẽ cô đã đoán được lý do tại sao anh lại đổi tên, và cũng hiểu tại sao anh lại bỏ đi mà không một lời từ biệt.
Cảm giác áy náy và tự trách bản thân ngày càng lớn, đồng thời không thể ngăn chặn cảm giác đau đớn trong lòng.
Tám năm trước, lẽ ra cô không nên lùi bước như vậy.
Cô cảm thấy xấu hổ vì sự hèn nhát lúc trước của mình.
Hít một hơi thật sâu, Trần Nhiễm Âm lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Kỳ Châu.
Anh ôm lấy đầu của mình, tay áo ngắn màu đen, thân thể cường tráng, các đường nét cứng rắn trên khuôn mặt trước sau như một, hàm dưới rõ ràng và thon gọn, màu da so với lúc trước có đen hơn một chút, nhưng điều đó lại khiến anh trở nên nam tính hơn.
Vóc người của anh càng ngày càng cao thẳng, vừa rồi khi bước vào phòng cô đã nhận ra anh cao hơn mấy centimet so với hồi cấp ba, thân hình cũng không còn gầy gò ốm yếu như thời niên thiếu nữa, ngực của anh rộng rãi và săn chắc, thoạt nhìn đáng tin cậy và trưởng thành hơn.
Ánh mắt ngây ngô cũng không còn nữa.
Anh đã sớm trưởng thành, có thể là từ tám năm trước, chỉ trong một đêm anh buộc phải trưởng thành.
Trần Nhiễm Âm nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Kỳ Châu, nghiêm túc và chân thành nói với anh: “Tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi này đã khắc sâu trong lòng cô suốt tám năm: “Lâm Vũ Đường, tôi xin lỗi.”
Nhưng sau khi nói lời xin lỗi, cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà còn khiến tâm trạng trở nên nặng nề hơn.
Cô cảm thấy Lâm Vũ Đường sẽ không dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi này.
Cô thậm chí có thể đoán được anh sẽ phản ứng như thế nào.
Đúng như dự đoán của cô, vẻ mặt Cố Kỳ Châu lộ ra vẻ lãnh đạm, anh khẽ cười: “Xin lỗi vì điều gì? Đã nhiều năm như vậy rồi.” Anh vô thức đưa tay phải lên xoa xoa chóp mũi: “Nói thật, tôi đã quên dáng vẻ của cô trông như thế nào rồi.”
Thật không?
Cô hoàn toàn không tin câu nói này, hay nói đúng hơn là cô không muốn tin điều đó.
Không biết vì sao, cô lại không muốn để nó trôi đi như vậy.
Trước đây cô đã nghĩ rất rõ ràng: Hãy để những tình cảm non nớt kia trôi qua, gặp lại Lâm Vũ Đường, sau khi nói một lời xin lỗi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn chấm dứt. Tuy nhiên, khi nó xảy ra trước mắt rồi cô mới nhận ra rằng, cô căn bản không thể vượt qua được.
Vẫn còn đó những suy nghĩ không nên có.
Cuối cùng, Trần Nhiễm Âm quyết định làm theo trái tim mình, nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Châu, kiên quyết nói: “Tôi chưa bao giờ quên anh, một ngày cũng chưa quên.”
Cô có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt mềm mại như nước, nhìn ai cũng tràn đầy tình cảm, giống như chỉ cần liếc mắt thoáng qua cũng có thể nhìn thấu lòng người.
Nếu cô muốn, cô vẫn có thể bày ra một dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, giống như bây giờ, vừa bướng bỉnh lại có chút đáng thương.
Cố Kỳ Châu cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn không thể chịu được, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng rủa thầm: Mẹ kiếp!
Cô thật sự rất đẹp.
Bây giờ nhìn càng đẹp hơn so với trước kia.
Khuôn mặt ấy như được tô vẽ, không có một chút khuyết điểm, ai nhìn vào cũng khó tránh khỏi bị hớp hồn.
Tất nhiên cô cũng biết rằng bản thân cô là người ưa nhìn, và cô không bao giờ biết xấu hổ là gì, ít nhất cô có thể hạ bút thành văn những điều mà những cô gái khác không dễ dàng nói ra, từng lời nói đều đánh thẳng vào trái tim của người khác, có thể khiến người ta cảm thấy choáng váng, không thể phân biệt đông tây nam bắc.
Giống như trên sân bóng rổ lớp Mười Một năm ấy, cô mặc một chiếc áo trắng, tóc cột cao đuôi ngựa, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, gò má ửng hồng, con ngươi đen láy sáng ngời, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng bỏng lúc nhìn thấy anh, như thể anh là người đàn ông duy nhất còn sót lại trên thế giới này vậy, trong giọng nói cũng không giấu nổi sự yêu thích cùng ngưỡng mộ: “Lâm Vũ Đường, cậu chơi bóng hay thật đấy. Là bạn học nam chơi hay nhất mà tớ từng gặp.”
Thật lòng mà nói, giây phút đó quả thực anh có hơi rung động.
Biết rõ là cô cố ý mê hoặc mình, nhưng anh vẫn tùy tiện cho phép bản thân bị lừa dối.
Người phụ nữ này nguy hiểm đến mức, chỉ cần mất cảnh giác một chút thôi sẽ rơi vào bẫy của cô ngay.
Cố Kỳ Châu hít một hơi thật sâu, nội tâm không ngừng nhắc nhở phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được để kẻ vô lại này mê hoặc nữa.
“Nói chuyện chính đi.” Anh đã hoàn toàn xốc lại tinh thần, đề cao cảnh giác với tội phạm truy nã cấp A, ngồi thẳng người dậy, nghiêm nghị hỏi: “Cô giáo Trần, cháu tôi rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì mà phải phiền cô tự mình đến đây một chuyến vậy?”
Trần Nhiễm Âm: “. . . . . .”
Cô thực sự không ngờ chủ đề lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Thậm chí ngay cả một câu trả lời cũng không có.
Cô có chút thất vọng, nhưng sau đó lại trở nên thấp thỏm không yên, bởi vì thân phận bây giờ của cô đã là giáo viên của người ta, lẽ ra cô phải xuất hiện với hình ảnh tích cực và rạng rỡ khi đối diện với phụ huynh, nhưng ngay lúc này, người trước mặt cô lại là em trai của phụ huynh học sinh, người biết quá khứ của cô rõ như lòng bàn tay, cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng không thể xây dựng hình ảnh tích cực được nữa rồi.
Có điều giờ cô đã thực sự hoàn lương rồi, tin hay không là tùy thuộc vào anh.
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn.” Nói chuyện cũng đòi hỏi kỹ năng, cô quyết định tránh những chủ đề khiến bản thân xấu hổ, đưa ra lý do tới thăm nhà lần này cho anh nghe: “Đã vào học được hai tuần nhưng tôi vẫn chưa liên lạc được với bố mẹ của Cố Biệt Đông, đó là lý do vì sao tôi lại gặp anh ở đây. “
Cố Kỳ Châu ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không đổi sắc nói: “Tôi nghe thằng bé nói, nó đánh nhau ở trường học?”
Trong giọng nói của anh mang theo chút giễu cợt cùng trêu chọc.
Đương nhiên Trần Nhiễm Âm nghe có thể hiểu ý trong lời nói của anh.
Thật khó để mở miệng, nhưng với tư cách là một giáo viên, cô không thể không nói sự thật, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, với một bạn nam của lớp 9/9.” Sau khi dừng lại vài giây, cô lại bổ sung: “Bạn nam đó cũng có vấn đề, là cậu ấy khiêu khích các học sinh trong lớp của chúng tôi trước, nguyên nhân là vì một cô gái. “
Cố Kỳ Châu nhướng mày, ngón trỏ tay phải gõ lên bàn, giễu cợt nói: “Yo, nó còn biết làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Trần Nhiễm Âm mím môi, cụp mắt xuống im lặng trong ba giây, mang theo tâm lý “giáo viên là người phải có trách nhiệm với học sinh”, dường như không thèm để ý tới gì nữa, cô nhướng mắt: “Tôi nghi ngờ cậu ấy yêu sớm”
Cố Kỳ Châu: “Cô có ý gì?”
Trần Nhiễm Âm bình tĩnh nói: “Có nghĩa là cậu ấy đã dẫn đầu trong vụ đánh nhau ở trường, và cũng có xu hướng yêu sớm, nên vấn đề càng thêm nghiêm trọng.”
Cố Kỳ Châu khẽ nheo mắt, nửa cười nửa không, thản nhiên mở miệng: “Cô giáo Trần, hai chuyện này, cô năm đó cũng làm không ít mà.”
Trần Nhiễm Âm:”……”
Người phiêu bạt giang hồ, làm sao có thể không dính đao.
Cô cảm thấy, Lâm Vũ Đường hiện tại chính là lợi dụng việc công để trả thù riêng.
Cố Kỳ Châu như chìm vào ký ức, vừa đưa tay gõ lên bàn vừa xúc động nói: “Cho đến bây giờ tôi cũng không thể quên được, cô dùng một cước đá người ta bay xa mười mét.”
Có thể là có chút khoa trương, nhưng lúc trước cô quả thật là trâu bò như vậy.
Trần Nhiễm Âm như đang ngồi trên đống lửa, xấu hổ liếm môi, cố hết sức biện hộ cho bản thân: “Sao anh không thử nghĩ tới nguyên nhân gây ra chuyện này chứ? Còn không phải là tôi giúp anh giải vây sao?”
Cố Kỳ Châu: “……”
Quả thực là như vậy.
Đó là chuyện đã xảy ra một tháng sau khi bắt đầu học kỳ mới, buổi tối sau khi tan học lớp tự học, anh ra khỏi lớp và tới sân thể dục chạy bộ, chạy được nửa đường thì bị một nhóm đàn anh lớp 12 chặn đường, anh cũng không biết ai đã mật báo, không lâu sau chị Trần mang theo một đám người kéo tới sân thể dục.
Nhóm học sinh nam lớp 12 không coi trọng cô, đặc biệt là người dẫn đầu – anh đã quên cậu nam sinh đó là gì rồi, chỉ nhớ rằng cậu ta nhuộm đầu tóc thành màu vàng. Sau khi Trần Nhiễm Âm đưa người đến, Tóc Vàng dùng ánh mắt hèn mọn nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút ngả ngớn và chế nhạo: “Nam sinh lớp 11 đều vô dụng như vậy sao? Để một con nhóc tự mình xưng vương?”
Trần Nhiễm Âm nghe xong cũng không tức giận, đút tay vào túi quần, hơi nâng cằm rồi cười đáp: “Là các chị gái lớp 12 quá rộng lượng chứ, để một tên chợ búa như cậu tự mình xưng vương.”
Ánh sao đêm đó sáng đến mức chiếu thẳng vào mắt cô.
Nhìn từ chính diện, các đường nét trên khuôn mặt của cô vô cùng thanh thoát và mịn màng.
Giây phút đó, anh cảm thấy người phụ nữ này thật sự đẹp trai đến ngây người.
Nhưng anh không cần cô giúp, không muốn nợ ân huệ của cô, không muốn dính líu đến cô. Từ khi anh có linh cảm về sự nguy hiểm của cô, anh đã dự đoán trước rằng nếu anh chỉ cần bất cẩn một chút thôi, anh sẽ ngày càng lún sâu vào đó, vì vậy trước tiên anh nên phòng ngừa nguy hiểm.
Nhưng “nguy hiểm” sẽ tự khắc tìm đến cửa.