Có Phải Trùng Hợp Không?

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Làn khói bao phủ khuôn mặt anh, ngay cả đôi mắt đen láy từ trước đến nay long lanh sáng rực cũng trở nên mờ mịt.

Anh giữ điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay.

Trong phòng ngủ ánh sáng mờ mịt, chấm nhỏ màu đỏ đó thật sự rất bắt mắt.

Nửa người anh trần truồng, vùi đầu trong làn khói lam nhạt hỗn loạn, anh không thể tự giải thoát ra khỏi miền ký ức.

Anh là một học sinh chuyển trường, bởi vì công việc của bố nên anh phải chuyển đến học ở Đông Phụ vào học kỳ hai của lớp Mười Một. Anh học tại một trường trung học cơ sở trực thuộc trường đại học Đông Phụ, lớp 11/3.

Vì là học sinh chuyển trường, nên đầu năm học giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp chỗ ngồi của anh ở hàng cuối bên cạnh cửa sổ.

Khi đó, thành tích của anh không tệ, ngồi ở góc xa của hàng cuối cùng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh không phản đối sự sắp xếp của giáo viên mà ngược lại rất thích vị trí này, bởi vì vị trí này là một góc nhìn tuyệt vời để quan sát cả lớp, hơn nữa cũng không dễ dàng để lộ chính mình – bố anh là cảnh sát hình sự lâu năm nên anh mưa dầm thấm lâu, cũng đã học được một số thói quen của cảnh sát hình sự.

Chưa đầy một tuần anh đã nhớ hết ngoại hình của tất cả mọi người trong lớp, còn có thể ghi tên vào chỗ ngồi mà không gặp bất cứ trở ngại nào, anh thậm chí còn biết đôi điều về những nhân vật làm mưa làm gió của lớp học này trong năm học này.

Người đứng đầu lớp bọn họ tên là Trần Nhiễm Âm, là một cô gái xinh xắn và rất có năng lực, đi đến đâu cũng được mọi người gọi là chị Trần, bộ dạng kiêu ngạo không thua kém gì những kẻ thích bắt nạt người khác trong trường mà anh từng gặp. Nhưng những kẻ bắt nạt ở trường anh đã gặp đều là con trai, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái lợi hại như vậy.

Tuyệt vời hơn nữa là cô còn có thể chơi bóng rổ, cô cao một mét bảy, dáng người dong dỏng cao không thua gì con trai, chơi bóng chạy băng băng trên sân thật sự rất ngầu. Điều quan trọng là cô còn biết mình rất tuyệt.

Cô cũng rất hấp dẫn và nổi tiếng, không chỉ được các chàng trai hoan nghênh mà các cô gái cũng không thua kém.

Rất khó có được.

Bởi vì trước đó anh đã phát hiện ra một hiện tượng vô cùng thần kỳ, một cô gái xinh đẹp nhất lớp căn bản không giỏi trong mối quan hệ với các bạn đồng giới, sẽ có rất nhiều cô gái chán ghét cô ấy, nhưng Trần Nhiễm Âm thì không, có thể nói cô là người đẹp nhất trong toàn trường, nhưng cũng là người có mối quan hệ đồng giới tốt nhất, có lẽ là vì cô có một tính cách tươi sáng, vừa vui vẻ vừa thích bênh vực những người yếu thế bị bắt nạt——

Có một số học sinh nam luôn thích bôi nhọ thân hình và vẻ ngoài của các cô gái. Họ tự tin đến mức cảm thấy mình là nam thần ngồi tít trên cao, đủ tư cách khoa chân múa tay đánh giá tất cả phụ nữ. Mỗi lần trong lớp có nam sinh không biết nặng nhẹ chế giễu về hình dáng, ngoại hình hay cách ăn mặc của con gái, cô sẽ đứng ra trừng trị bạn học nam đó: “Cũng không tự soi lại mình trong bãi nước tiểu xem thử đẹp đẽ đến đâu. Lại còn không biết xấu hổ nói người khác? Cậu cao tới một mét tám chưa? Có cơ bụng sáu múi không? Nếu không có thì câm miệng lại đi!”

Trong trường hợp bình thường, đối phương sẽ chấm dứt chuyện xoi mói. Thứ nhất, bọn họ thực sự không cao tới một mét tám, cũng không có cơ bụng sáu múi. Thứ hai, bọn họ không thể đụng tới chị Trần. Vế thứ hai thì có nhiều khả năng hơn, vì con trai thích hạ thấp giá trị của con gái, luôn cảm thấy bản thân mình hoàn hảo nên buộc các bạn gái phải chấp nhận tất cả những lời nhục mạ, xúc phạm mà bọn họ dành cho các cô ấy, nhưng mấy tên nhóc đó lại không muốn thừa nhận cơ thể và ngoại hình của mình không được hoàn hảo – Mặc dù cũng là đàn ông, nhưng anh thực sự coi thường những người đàn ông như vậy, và cảm thấy bọn họ không phải là đàn ông. Trong các vụ án bạo lực gia đình mà anh học được từ cha mình, một trong những đặc điểm chính của người đàn ông bạo lực gia đình là lòng tự trọng của họ quá mạnh, bọn họ không thể lắng nghe bất kỳ lời buộc tội hay kiến nghị nào từ bạn đời của mình.

Cũng có thể do đồng chí cảnh sát hình sự năm xưa từng chứng kiến rất nhiều vụ bạo hành gia đình, vì sợ con mình cũng trở thành kẻ bạo hành gia đình, nên từ nhỏ cha anh đã dạy anh rằng: Nếu là đàn ông thì không nên chỉ tay vào phụ nữ, và cũng đừng nghĩ rằng bản thân mình hơn người ta. Cố gắng lắng nghe phụ nữ nhiều hơn mới là điều đúng đắn!

Anh không biết đàn ông trong gia đình khác có sợ phụ nữ hay không, nhưng với gia đình anh thì rất sợ, anh không bao giờ dám chọc tức chị gái và mẹ mình, bởi vì chị gái anh luôn là công chúa nhỏ trong nhà, bố mẹ còn đối xử với chị ấy cực kỳ thiên vị. Nếu dám trêu chọc làm chị gái anh nổi giận, anh sẽ bị đánh cho tơi tả; còn đối với cha anh, không thể nghi ngờ rằng ông ấy tuyệt đối sợ mẹ anh, bởi vì mẹ anh là một bác sĩ pháp y, kiểu người có thể đâm người ta ba mươi nhát nhưng tránh được những bộ phận quan trọng.

Nói tóm lại, những người phụ nữ trong gia đình anh đều rất quyền lực, nhưng Trần Nhiễm Âm chắc chắn là cô gái quyền lực nhất mà anh từng thấy từ khi còn là một đứa trẻ, ngoại trừ mẹ và chị gái của anh. Cả người cô không có lấy một chút khí chất điềm đạm mà một cô gái nên có, cô ngang tàng như một thằng con trai.

Thành thật mà nói, anh cho rằng cô khá khác biệt, mặc dù thành tích của cô gái này không được tốt lắm, lần nào cũng đứng hạng bét trong mỗi kỳ thi, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, thành tích cũng không thể che giấu được sức hấp dẫn của cô.

Nhưng anh cũng không muốn trêu chọc cô.

Anh và cô giống như hai người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Anh không thích sự phách lối và phô trương, chỉ muốn kết bạn với những người bình thường. Huống hồ, không phải tất cả những người bước đi trong ánh sáng đều là anh hùng, nhưng cô không phải vậy. Cô rạng rỡ chói lọi, sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, là trung tâm của sân khấu cho dù cô có đứng ở bất kỳ nơi nào.

Vì vậy, anh cũng không muốn xảy ra bất kỳ mối quan hệ nào với cô.

Nhưng người này từ trước tới nay dường như đã quá quen thuộc, chỉ chưa đầy một tuần sau khi quen biết, cô đã ngồi bên cạnh cầm tờ bài thi môn Vật Lý, đẩy tờ giấy thi màu trắng trên bàn học về phía anh và nói: “Lâm Vũ Đường, cậu giảng bài này cho mình một chút đi.” Dường như lo lắng anh sẽ từ chối, cô nhanh chóng nói thêm: “Thầy Lưu nói thành tích của cậu rất tốt, một câu hỏi đơn giản như vậy cậu nhất định sẽ trả lời được.”

Thực ra lúc ấy từ “không” đã gần như bật ra khỏi miệng anh, nhưng cô gái này đã nói một câu chặn lại lời nói của anh.

Xuất phát từ phép lịch sự, anh không thể không thuận theo đề nghị của cô, hỏi: “Câu hỏi nào?”

Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể quên được câu trả lời ban đầu của cô: “Cậu xem rồi giảng đi, dù sao câu nào tớ cũng không biết, cậu giảng như thế nào thì tớ sẽ làm y như vậy.”

Anh chưa bao giờ thấy một người không thèm khách khí như vậy.

Đồng thời, anh cũng hiểu ra một điều: Cô gái này hoàn toàn không phải đến để nhờ anh giảng bài.

Ngày hôm đó, anh tùy tiện giảng cho cô hai câu trắc nghiệm đơn giản, sau đó liền đuổi cô đi. Trong lòng cô cũng biết rõ, không thèm tiếp tục quấn quýt lấy anh đòi giảng bài nữa. Sau khi nói “cảm ơn”, cô cứ thế rời đi. Thế nhưng, ngày hôm sau cô lại đến, và lần này cô cầm tới một đề thi Hóa Học, không giống như ngày hôm qua để anh tùy tiện giảng bài, cô cố ý lựa chọn hai câu hỏi trắc nghiệm rồi yêu cầu anh giảng cho cô.

Không phải được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng không phải cố ý làm khó dễ, chỉ là hai câu hỏi đơn giản như vậy, anh thật sự không có cách nào từ chối, đành phải chấp nhận giảng bài cho cô.

Kết quả là đến ngày thứ ba, cô lại đến, lần này là cô cầm tới một bài thi Sinh Học, thay vì câu hỏi trắc nghiệm, cô lại hỏi một câu hỏi điền vào chỗ trống, thuận tiện cô mời anh chơi bóng rổ sau giờ học, còn nói: “Nếu không muốn đi cũng được, tớ không miễn cưỡng. Tớ hiểu, không phải bạn nam nào cũng có thể chơi bóng rổ, thiếu chút kỹ năng chơi bóng cũng không có gì phải xấu hổ.”

Anh nghe đến đây liền biết cô lại dùng phép khích tướng, không bị mắc lừa, thẳng thừng đáp: “Không đi, không có thời gian.”

Cô cũng không ép buộc, cười nói: “Được rồi, tớ hiểu mà, dù sao cậu cũng không cao tới một mét tám, rổ quả thực có hơi cao so với cậu.”

“……”Anh không tới một mét tám?

Anh… con mẹ nó không thể cao tới một mét tám?

Chiều cao là điểm mấu chốt của một người đàn ông.

Anh hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ đáp: “Ông đây cao một mét tám mươi lăm nhé!”

Cô nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích: “Nhảy lên sờ rổ được không?”

Anh nở nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười, sau khi thu lại nụ cười, mặt không đổi sắc hỏi: “Buổi chiều mấy giờ?”

Cô nhếch khóe môi, cười đến rạng rỡ, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý cùng giảo hoạt không thể che giấu được: “Năm giờ rưỡi, sân bóng rổ.”

Dáng vẻ đã thành công thực hiện được mưu kế, chờ lúc anh ý thức được mình trúng kế thì đã muộn rồi.

Người phụ nữ này chính là xảo quyệt như vậy, mỗi bước đi hay thủ đoạn của cô đều mê người, giống như con nhện quay tơ, khiến anh không thể vùng vẫy, càng ngày càng lún sâu.

Giống như một yêu tinh trốn khỏi động bàn tơ.

Tàn thuốc làm cháy tay anh, lúc Cố Kỳ Châu nhận ra thì điếu thuốc đã cháy hết, tuy chỉ hút một hơi nhưng đó là điếu cuối cùng.

Khẽ thở dài, anh bóp tàn thuốc, dập tắt rồi nhét vào gạt tàn.

Yêu tinh đã biến thành một giáo viên, còn là giáo viên chủ nhiệm của thằng cháu trai nhà mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ.

Cố Kỳ Châu cười khổ, từ trên giường đứng dậy, cầm lấy áo khoác ngắn tay khoác lên người rồi đi về phía cửa phòng.

Lúc mở cửa, trong lòng anh vẫn tự nhủ: Độ nguy hiểm của người phụ nữ này không thua gì tội phạm bị truy nã hạng A. Anh nhất định phải đề cao cảnh giác và không bao giờ bị sa ngã nữa!

Khi Cố Kỳ Châu bước vào phòng sách, Trần Nhiễm Âm đang nói chuyện với Cố Biệt Đông. Cô đang ngồi trước bàn làm việc, Cố Biệt Đông chắp tay sau lưng thành thật đứng bên cạnh cô. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn Cố Kỳ Châu.

Cố Kỳ Châu bước đến chỗ hai người bọn họ, vẻ mặt không chút thay đổi, ngồi xuống sau bàn làm việc.

Trần Nhiễm Âm ngửi thấy mùi khói, Cố Biệt Đông cũng ngửi thấy, cau mày bất lực nghĩ: Giáo viên chủ nhiệm của cháu đợi cậu cả nửa ngày, vậy mà cậu lại trốn trong phòng ngủ để hút thuốc? Điều này là quá thiếu tôn trọng với người đẹp Trần rồi!

Không đợi Cố Kỳ Châu lên tiếng, Trần Nhiễm Âm trước tiên nói với Cố Biệt Đông: “Em đi ra ngoài trước, cô muốn nói chuyện riêng với cậu của em.”

Cố Biệt Đông sửng sốt: Tại sao lại muốn nói chuyện riêng? Có điều gì cậu không thể nghe sao?

Cố Kỳ Châu lại bổ sung thêm một câu: “Nhân tiện đóng cửa lại luôn.”

Cố Biệt Đông: “……” Hả?

Trần Nhiễm Âm không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Cố Kỳ Châu một cái.

Cố Kỳ Châu coi như không nhìn thấy.

Cố Biệt Đông mơ hồ, luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân hiện tại rất dư thừa, bỗng nhiên đứng ngẩn người trong phòng sách… Nhưng cũng không đúng, không phải hôm nay người đẹp Trần tới thăm nhà sao? Vậy thì nhân vật chính của chuyến thăm nhà này không phải là cậu ư? Như thế nào lại bảo nhân vật chính ra ngoài?

Mặc dù trong lòng bạn học Đông Đông tràn đầy nghi ngờ, nhưng do bầu không khí hiện tại không ổn lắm nên cũng không dám phản bác lại, đành phải ngoan ngoãn rời đi, đóng cửa lại theo yêu cầu của ông cậu nhà mình, sau đó đi về phía phòng khách. Nhưng mới bước ra ngoài được vài bước, cậu nhanh chóng im hơi lặng tiếng quay lại, tập trung nín thở áp sát lỗ tai vào cánh cửa.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ.

Rèm cửa vẫn mở như cũ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Giữa hai người có một cái bàn, vẫn là cái bàn gỗ nguyên khối kiểu cũ được bao phủ bởi một lớp kính trong suốt, ánh nắng chiếu vào mặt bàn, tấm kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh vàng rực.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp