Mặc Dạ Cửu

Chương 1: Toả Yêu Tháp


7 tháng


Chương 1: Toả Yêu Tháp…

Editor: Dieter 

Phía trên Phù Hoang, yêu ma hoành hành, nhiều người tu tiên thủ vệ chính đạo, tranh đấu lẫn nhau không thôi, sinh linh đồ thán. Hàng tỉ năm trước, trời giáng xuống sao băng rơi xuống Côn Luân, một tòa bảo tháp màu đen đột ngột mọc từ mặt đất lên, trong tuyết trắng xóa, hiển thị rõ linh khí. Lúc đó, trên núi Côn Luân có nhiều tiên gia, mà lấy Vân Thủy Thượng Nhân là nhân tài kiệt xuất nhất.

Vân Thủy Thượng Nhân không thích tranh đấu, tu vi đã là Kham Thiên cảnh. Ngày sao băng rơi xuống, thượng nhân dường như có cảm ngộ. Trong giây lát, bảo tháp đã thành, Vân Thủy Thượng Nhân cảm ngộ Thiên Đạo, bùi ngùi thở dài nói: “Yêu ma tiên nhân, đều là chúng sinh tam giới, không có phân chia chính tà, chỉ có lấy chứng Thiên Đạo chi mệnh. Hôm nay sao băng xuống tháp, là trời xanh thương hại, nên là kết thúc của giết chóc. Tháp nên là Toả Yêu chi tháp.”

————《 Sự tích Phù Hoang còn lưu lại ở Tiên Ma chí dị 》

Đem tất cả ghi chép về Toả Yêu Tháp nhớ lại một lần, Tô Vân Duyệt hơi rũ mắt, trong mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia sắc bén.

Toả Yêu Tháp ở núi Côn Luân, phàm là một con yêu quái thì không ai không biết nơi này.

Đây là một phòng giam ước chừng có thể cất chứa khoảng trăm người, vách tường tối tăm âm lãnh ẩm ướt, khắc hoạ đồ án âm dương ngũ hành của Đạo gia, đường cong sắc bén mang theo linh lực thần khiết của Đạo gia, bằng cách tăng thêm một hơi thở nhiếp người. Trong phòng giam to như vậy có cột rồng thô to đứng sừng sững, trên cột đá tựa như ngọc thạch, xiềng xích màu đen quấn quanh to bằng cánh tay người trưởng thành, mà một đám yêu quái bị bắt nhốt trong Toả Yêu Tháp đã bị những xiềng xích này trói vào trên cột rồng này. Mà dưới cột rồng bốn phía tản ra hồ nước màu xanh sẫm, trong màu xanh đậm lộ ra màu mực thâm trầm.

—— Đó là Hóa Yêu Thủy.

Hình ảnh cột rồng:

Hóa Yêu Thủy đối với yêu ma mà nói, nguy hại cực lớn. Yêu lực thô thiển dính vào một chút liền sẽ hóa thành một vũng máu loãng, yêu lực cao thâm, nếu không kịp thời tìm được  giải dược tương khắc, một thân yêu lực tu vi sẽ chậm rãi ăn mòn, đánh trở về nguyên hình có lẽ vẫn là kết cục tốt nhất. Đương nhiên, cũng có một ít yêu ma có yêu lực thông thiên có thể không sợ Hóa Yêu Thủy, mà những nhân vật đó không ai mà không phải là yêu quái có danh tiếng lững lẫy của giới yêu ma, một thân yêu lực tuyệt đối không thua kém nhân vật kiệt xuất bên chính đạo.

Bởi vậy, những yêu vật đó bị giam cầm ở chỗ này phải chịu đựng "Hoá Yêu" dài đến trăm năm, bình thường yêu vật bị bắt vào tháp đều là hạng người ham sát thành tính trên đại lục Phù Hoang, một thân yêu lực đều có chút không tầm thường, Hoá Yêu trăm năm tuy rằng gian nan nhưng cũng không phải không chống đỡ được.

Nhưng nhìn xem cột rồng kia màu máu thật đậm đã có thể tự sáng tỏ, trong hàng tỉ năm, yêu quái chết ở dưới cột rồng này đếm không xuể.

Khoé miệng Tô Vân Duyệt gợi lên đường cong lạnh nhạt hơi mang châm chọc.

Từ trước đến nay anh luôn coi thường những tên tiên gia chính phái miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia, dối trá đến cực điểm. Nếu Toả Yêu Tháp có vào mà không có ra, rõ ràng những yêu quái bị bắt vào đây sẽ bị nhốt đến chết, trăm năm Hóa Yêu, cho dù một ít nhân tài kiệt xuất ở giới yêu ma, một thân tu vi chỉ sợ cũng chỉ có thể dư lại hai ba phần. Huống chi……

Ngay khi Tô Vân Duyệt có chút như đi vào cõi thần tiên, một trận tiếng cười thô lỗ khó nghe truyền đến.

“Khặc khặc khặc, lại có hàng mới đưa tới. Tiểu xà yêu? Không tệ, bộ dáng nhỏ này thật sự câu nhân, một thân da thịt nềm mại, Lang gia gia cũng luyến tiếc phế đi đạo hạnh của ngươi làm đồ nhắm rượu.”

Tô Vân Duyệt lười nhác ngước mắt lên.

…… Huống chi, yêu vật thích giết chóc, theo bản tính mà làm, căn bản không đem đạo đức thế gian của những người đó đặt ở bên miệng. Bị nhốt trong Toả Yêu Tháp đã không còn những ngày nổi bật, một ít yêu vật chịu qua kỳ hạn trăm năm cũng bởi vì Hoá Yêu Thủy mà tu vi bị tổn hại rất lớn, đã có yêu quái mới bị bắt vào Toả Yêu Tháp bị Hóa Yêu Thủy mài mòn rớt tu vi xuống, sao không tự lấy những yêu đan của con yêu quái khác để tăng lên tu vi bản thân, vừa có thể có được năng lực tự vệ, xưng vương xưng bá trong Toả Yêu Tháp, lại có thể nhấm nháp thịt tươi yêu quái vô luận là tình dục hay là dục vọng ăn uống, đều có thể thỏa mãn. 

Bởi vậy, những yêu quái đó bị nhốt ở Toả Yêu Tháp, bảy phần là chết ở trên tay những yêu quái khác. Mà ba phần còn lại, ngoại trừ những yêu quái có yêu lực xuất chúng kia sau này trở thành thủ lĩnh một phương trong tháp, còn lại đều bị trở thành nô bộc luyến sủng của yêu quái khác, cả đời do người khác kiểm soát.

Phải biết rằng, ở Toả Yêu Tháp này cũng không có ai đưa cơm đưa người đẹp cho ngươi.

Mượn tay yêu quái giải quyết yêu quái, vừa giành được danh tiếng nhân nghĩa từ bi mà ngoại giới ca ngợi, lại có thể cắt giảm thế lực của giới yêu ma, khiến cho nhân gian tiên giới bọn họ độc đại, cớ sao mà không làm?

Chỉ sợ cả đám “Lão quái vật” chính đạo cũng ôm loại ý nghĩ này, đồng tâm hiệp lực kiến tạo lên Toả Yêu Tháp này đi.

Người tới không phải là yêu thú mà là người mặc áo da màu xám tro, ngũ quan đoan chính mang theo vài phần anh tuấn, chỉ là mắt trái có một vết sẹo ngang dọc, đáy mắt màu nâu đậm là dục vọng cùng với sự hung ác không chút che giấu, đỉnh đầu mọc ra một đôi tai thú màu đen, chóp tai mang theo lông nhỏ màu xám tro, nói vậy chắc là yêu quái loại chó săn. Một thân yêu lực không cạn, khát máu và bóng tối, tự nhiên không phải hạng người lương thiện gì, không biết cắn nuốt bao nhiêu nội đan của yêu quái mới có tu vi ngày hôm nay. Phía sau gã đi theo mấy tiểu yêu sợ hãi rụt rè, nhìn đến những yêu quái bị trói buộc kia, đáy mắt rõ ràng lộ ra sự thèm thuồng nhỏ dãi, nhưng ánh mắt dừng ở lang yêu phía trước, không khỏi hiện ra bộ dạng sợ hãi co rúm lại.

Mặc dù trong lời nói của lang yêu này đã đem Tô Vân Duyệt thành vật sở hữu của mình, cho dù dùng làm luyến sủng để đào yêu đan cũng tuyệt đối không có phần cho những tiểu tốt như bọn họ, nhưng ánh mắt của bọn họ như cũ như có như không dừng ở trên người Tô Vân Duyệt rõ ràng có đặc điểm của xà yêu trước mắt này.

Tuy rằng yêu quái có thể biến ảo hình dáng thân hình, nhưng vào Toả Yêu Tháp bị cấm chế, hoá thành dung mạo như vậy quá tốn bọn họ chỉ có thể hóa thành hình dạng ban đầu.

Chỉ là yêu quái này sinh ra thật sự là quá mức xuất chúng.

Lúc bọn họ tiến vào phòng giam này, xà yêu kia cúi đầu, nhưng thấy tơ tóc như mực, mơ hồ lộ ra cái cổ trắng nõn đã cảm thấy cực kỳ câu nhân. Dưới thắt lưng của anh đã hóa thành một cái đuôi rắn thô to màu xanh lơ, có thể thấy được ảnh hưởng to lớn của Hóa Yêu Thủy đối với anh khó có thể duy trì hình người. Xiềng xích to bằng cánh tay cài ở trên người anh, siết cho thanh y trên người hơi nổi lên nếp nhăn, cổ áo mất một cái cúc áo mở ra có chút lớn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, quả anh đào màu đỏ mơ hồ có thể thấy được, vừa nhìn đến đã làm huyết mạch bọn họ sôi sục, hận không thể nhào tới làm một trận thống khoái. 

Nhưng mà thấy anh ngước mắt, con ngươi tựa như thu thủy dịu dàng động lòng người, ngũ quan tinh xảo khó phân nam nữ. Càng làm người ta khó có thể tự kiềm chế chính mình, trên người anh có một hơi thở mê hoặc lòng người, cố tình loại mê hoặc này hồn nhiên thiên thành, tuy mấy gã này tự nhận không gần nam sắc, chỉ cần là vừa ý như vậy liếc mắt một cái cũng đã hơi thở dồn dập, thân dưới ngăn không được có phản ứng.

“Khặc khặc, tiểu xà yêu, không cần sợ, chỉ cần ngươi có công phu hầu hạ gia gia tốt, liền tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi.” Phản ứng đầu tiên vẫn là tên lang yêu cầm đầu, trong đồng tử thú màu nâu sẫm hiện ra thần sắc thèm nhỏ dãi, đầu lưỡi dài hơn nhiều so với nhân loại liếm môi, không có ý tốt nói.

Nghe vậy, đôi mắt phượng màu đen của Tô Vân Duyệt rơi vào trên người gã, đồng tử đen nhánh hiện lên một tia huyết sắc.

Lang yêu tuy rằng càn rỡ nhưng không phải không có đầu óc. Ở trong mắt gã xà yêu nhu nhược không nơi nương tựa chỉ có thể tùy ý gã muốn làm gì thì làm nhưng khi xà yêu ngước mắt nhìn về phía gã, trong lòng lang yêu rùng mình, dục vọng trong mắt thú không khỏi rút đi một chút, trong ánh mắt nhìn về phía xà yêu mang theo chút cẩn thận.

Chẳng biết vì sao, đối diện với hai mắt xà yêu này, trong lòng gã dâng lên kiêng kị khó hiểu.

Sinh sống ở Toả Yêu Tháp, không có chút đề phòng, cho dù thực lực vượt trội cũng trốn không thoát vận mệnh bị cắn nuốt yêu đan. Nhưng liên tưởng đến bố cục trong Toả Yêu Tháp, lang yêu luôn luôn rất tin tưởng trực giác của mình nhưng trong lòng lang yêu lại có chút không xác định.

Toả Yêu Tháp chia làm mười tầng, bởi vì Toả Yêu Tháp cấu tạo đặc thù chỉ có thể từ đỉnh tháp tiến vào, cho nên yêu quái càng xuống tầng dưới càng lợi hại, thậm chí có yêu quái cấp bậc Yêu Vương. Cũng may mỗi tầng đều thiết lập cấm chế, yêu quái bình thường không thể vượt cấp.

Xưa nay Yêu giới lấy cường giả vi tôn. Yêu giới chia làm bốn cấp bậc —— Thiên Yêu, Yêu Chủ, Yêu Vương, Yêu Hoàng. Thiên Yêu là chỉ yêu quái có thể hóa thành hình người, Yêu Chủ là chiến tướng chủ lực trong tộc, mà Yêu Vương thì thông thường là trưởng tộc của các Yêu tộc. Về phần còn lại thì Yêu Hoàng là chí tôn của cả Yêu giới, có thể đạt tới cảnh giới này đều là thiên tư kiệt xuất hơn nữa các tộc tận dụng hết sức lực tìm kiếm linh đan diệu dược để tăng tu vi lên. Cho dù là cả Yêu giới, cũng chỉ vỏn vẹn có ba vị Yêu Hoàng, thống trị chúng yêu thiên hạ.

Nơi này là tầng thứ bảy, thường giam giữ một số ít Thiên Yêu phạm vào sát nghiệt. Năm đó Hắc lang yêu ở trong lang tộc cũng coi như là nhân tài kiệt xuất trong đó, tu luyện không đến 800 năm đã có thể chạm tới cấp bậc Yêu Chủ, trong thế hệ trẻ tuổi ít có địch thủ, tự cho là vô địch thiên hạ liền ra khỏi Yêu giới đi tới nhân gian. 

Ở nhân gian tung hoành trăm năm, theo như lời của nhân loại chính là không chuyện ác nào không làm, về sau lại giết thêm mấy gia hỏa Đạo giáo tu chân, phệ nhân tinh huyết*, hương vị không bằng những đồng nam đồng nữ kia thì không nói, còn chọc phải những trưởng lão của môn phái đó. Mặc dù gã ở nhân gian hút tinh huyết tu luyện tới cảnh giới Yêu Chủ rồi, nhưng những tên lão đạo kia trong tay không biết có bao nhiêu pháp bảo chuyên khắc yêu vật, gã liền trốn cũng trốn không thoát.

*Phệ nhân tinh huyết: hút tinh hoa trong máu người

Sau này bị bắt vào Toả Yêu Tháp, một ít yêu quái muốn cắn nuốt nội đan của gã, may mắn lúc trước khi rời khỏi lang tộc mang theo chút pháp bảo, hơn nữa lại ở nhân gian vơ vét không ít. Tuy rằng không có thể phát huy công dụng khi gã đối địch, nhưng ở Toả Yêu Tháp lại giúp cho gã bình an vượt qua trăm năm. 

Sau khi huyền thiết bị ăn mòn, thực lực của gã tuy rằng giảm mạnh nhưng thắng ở pháp bảo không ít, chỉ có điều trong trăm năm, dựa vào cắn nuốt yêu đan của người khác tu luyện —— phải biết rằng yêu đan chính là tinh hoa tu luyện cả đời của một yêu quái, so với tinh huyết của đồng nam đồng nữ gì đó, không biết còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa ở chỗ này có thể không cần cố kỵ thế lực sau lưng yêu quái khác, chỉ cần nắm đấm của ngươi đủ mạnh liền có thể tùy tâm sở dục*.

* Không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm

Hiện giờ, không chỉ thực lực của gã khôi phục đến đỉnh phong, thậm chí tu vi so với ngày trước bị bắt vào tháp còn cao hơn một tầng, ngay cả ở cảnh giới Yêu Chủ chắc là cũng hiếm gặp địch thủ…… Tuy rằng nơi này yêu quái có cảnh giới Yêu Chủ chỉ có một hai người, vẫn là vừa mới đến cảnh giới này, thân phận càng là thủ hạ của gã, mặc gã ra roi.

Trong tầng bảy ở Toả Yêu Tháp, gã chính là người được gọi là Lâu chủ. Vô luận là mỹ nhân hay là yêu đan, gã đều là người đầu tiên hưởng dụng. Vốn dĩ giống như loại yêu quái mới bị giam ở trong Toả Yêu Tháp này đều là do thủ hạ của gã đi xử lý, nhưng nghe nói lần này tựa hồ lập tức nhốt vào mười mấy yêu quái, trong lúc gã “Chấp chưởng” tầng thứ bảy ngược lại đây là lần đầu tiên xuất hiện, không khỏi sinh ra tâm tư tò mò. Không nghĩ tới tâm huyết dâng trào đến liếc mắt một cái liền coi trọng, thế mà lại gặp gỡ người tuyệt sắc như thế, so với mỹ nhân nửa năm trước nhốt vào đây cũng không thua kém chút nào, thậm chí càng tốt hơn.

Nghĩ đến mỹ nhân kia, đáy mắt lang yêu hiện ra sự tàn nhẫn —— mỹ nhân kia vừa nhìn đã biết là Thiên Yêu có tu vi trung đẳng, cố tình có không ít pháp bảo hộ thể làm bọn họ không thể tiếp cận được. Chỉ có điều... Hừ, cho dù pháp bảo có nhiều hơn nữa, tu vi bản thân không được, hơn nữa có Hóa Yêu Thủy, chỉ sợ đợi thêm bảy ngày nữa liền sẽ duy trì không được.

Đến lúc đó…

Một chút nghi ngờ lúc đầu trong lòng lang yêu đảo mắt đã bị sắc dục đè xuống, nghĩ đến bảy ngày sau mỹ nhân gã thèm nhỏ dãi nhiều ngày rơi xuống trên tay mình, trước mắt lại thêm một vưu vật có dung mạo không thua kém gì với nàng ta, vốn đang ngo ngoe rục rịch hạ thể càng là nhất trụ kình thiên, đầu óc vốn không có bao nhiêu lại tràn ngập cảnh tượng sung sướng trong ảo giác, chậc chậc, chính là cho dù bây giờ để gã ra khỏi tháp, gã cũng không chịu ah.

Đúng lúc này, nam tử thanh lệ thoát tục kia nhẹ nhàng quăng đuôi rắn màu xanh lơ một cái, khuôn mặt như ngọc cho dù dưới ánh mắt không chút che giấu nào vội vàng muốn đem lột sạch cũng không có chút nao núng, mắt phượng hẹp dài thâm thúy lại cố tình mang theo tia sáng dập dờn lấp loáng. Đôi môi đỏ bừng hơi mở ra, hàm răng trắng sứ tựa như trân châu trong biển sâu trong suốt, chậm rãi nói: “Các ngươi, có biết nửa năm trước những người bị nhốt vào đây, có một nữ tử Hồ tộc, tướng mạo vô cùng tốt không?”

Thanh âm của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng như phá băng cắt ngọc, không có chút tình cảm dao động nào lại hơn nữ tử yêu mị uyển chuyển rên rỉ mê hoặc.

Lang yêu chỉ cảm thấy đối mặt với vưu vật bậc này, định lực của chính mình đều mất hết. Cũng mặc kệ nước vắt ngang trước mặt chính là Hoá Yêu Thủy khắc chế yêu vật, ỷ vào pháp bảo mang trên người mình mà tu vi không tầm thường, đạp nước mà đi, đi tới trước mặt xà yêu dẫn tới dục vọng của bản thân khó có thể ngăn lại.

Chuyện không có định lực này bình thường chỉ có một ít bọn đạo chích yêu nghiệt làm ra được, nhưng tùy tùng phía sau gã đều không có ý nghĩ gì khác. Dù sao, nếu là mỹ nhân trước mắt, cho dù có là Yêu Vương, chỉ sợ cũng khó có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.

“Cái gì, nàng là tình nhân nhỏ của ngươi?” Lang yêu cười nhạo, một đôi thú đồng khó nén dục vọng, bàn tay gấp gáp đã di chuyển dọc theo cổ áo hơi mở rộng đi vào, trong lời nói mang theo sự vội vàng muốn đem người nuốt vào bụng. Cũng chính vì điều này, gã không nhìn thấy xà yêu bị chính mình giở trò khi nghe được “Tình nhân nhỏ”, chợt lóe qua một tia buồn bã, nhưng theo sau đó sát ý nhàn nhạt bốc cháy lên.

“Không, nàng là muội muội của ta.” Tô Vân Duyệt nhàn nhạt nói.

“Muội muội?” Lang yêu gấp gáp không nhịn được đã sớm thừa dịp này kéo vạt áo của anh ra, đang định hạ chút cấm chế trong yêu đan của anh. Nghe vậy, ngược lại hơi kinh ngạc nhìn về phía xà yêu vẻ mặt bình tĩnh giống như vạt áo gã xé ra là của người khác cùng chính mình không có một chút quan hệ, nói: “Hồ ly là muội muội của rắn?..... À, cũng đúng, đợi bổn vương thu tiểu hồ ly tinh kia, ngươi cùng tiểu hồ ly kia cùng nhau hầu hạ bổn vương, nàng còn không phải là thành 'muội muội' của ngươi sao!” 

Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve bộ ngực màu tuyết như gấm vóc, kết cấu khoẻ khoắn mềm dẻo dưới bàn tay khiến lang yêu giờ đây hận không thể hưởng thụ tư thế xà yêu bị trói ở cột rồng một lần. Nhưng suy xét yêu lực của mỹ nhân tiêu hao quá mức, cộng thêm cái đuôi rắn khiến gã không có cách nào đạt được như ước nguyện, mạnh mẽ kiềm nén xuống dục vọng sắp phá ra, lẩm bẩm nói: “Mỹ nhân đừng nóng vội, đợi đến khi bổn vương cởi bỏ xiềng xích này, nhất định sẽ yêu thương mỹ nhân thật nhiều...”

“Quả nhiên... quả nhiên Tình nhi đang ở tầng thứ bảy.....” Tô Vân Duyệt thở dài, mắt phượng nhiễm lên vui mừng nhàn nhạt, chuyển mắt nhìn về phía lang yêu chuẩn bị “Ăn uống thỏa thích”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nếu ngươi chỉ là coi trọng cái túi da này, bổn tọa cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Chỉ là, mơ ước muội muội của bổn tọa, sẽ không khả năng "tốt bụng" như vậy đâu...”

Vừa dứt lời, trên người anh tạo nên gợn sóng màu tím, vầng sáng từ nông tới sâu, giống như ném một viên đá vào mặt hồ yên tĩnh, mang theo từng trận gợn sóng. Sóng gợn màu tím nhìn như vô hình, nhưng như lưỡi đao, tuy vách tường hạ vô số cấm chế phù chú cũng cắt ra khe rãnh thật sâu.

“Răng rắc”

Cả người vang lên tiếng giòn tan, chỉ có xiềng xích đen sẫm bị Hoá Yêu Thủy bá đạo mới có thể trong trăm năm sau bị ăn mòn hầu như không còn, cứ như vậy vỡ ra.

Tác giả có lời muốn nói: Sự thật chứng minh, trước mặt sắc đẹp, lý trí gì gì đó đều là chuyện trong nháy mắt. Trong nháy mắt trôi qua, lý trí liền không còn ~♪⁠~⁠(⁠´⁠ε⁠`⁠ ⁠)

Ai, quả nhiên tui đối với pháo hôi không yêu thích ah, tốt xấu gì chiếm không ít suất diễn trong một chương này, lang yêu đáng thương ngay cả cái tên cũng chưa có ~~~(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~


Ngày đăng: 3/2/2024

Dieter: Truyện sẽ drop vì t bt truyện là thể loại anh em ruột tui ko nuốt đc thể loại nên sẽ drop

(Đã sửa 16/2/2024)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play