Mặc Dạ Cửu

Giới thiệu


8 tháng


Phần mở đầu

Editor: Dieter 

Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang*. Lúc này, bánh xe vận mệnh vẫn chưa chuyển động.

*Trời đất chưa phân định, vũ trụ bao la hoang sơ và hỗn độn.

Lúc ban đầu, hắn là một bông hoa.

Từ lúc hắn có ý thức hắn đã sinh trưởng ở đầu cành, liếc mắt nhìn lại, đập vào mắt chính là trời cao xanh thẳm rủ xuống, mặt trời mặt trăng cùng các vì sao thay đổi trước mắt hắn, sự ra đời và ngã xuống đã diễn ra ngay trước mắt hắn. Dần dần, bầu trời mà ngay cả chim bay cũng chưa từng chạm tới kia đã không thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Tầm mắt của hắn đặt ở phía trước, lọt vào trong tầm mắt chính là thế giới băng. Tuyết màu bạc quanh năm không tan, sương mù như sa mỏng quanh quẩn. Tán loạn xung quanh chính là hoa Tường Vi màu tuyết, phảng phất như lấy băng mỏng thuần khiết sạch sẽ nhất tạo hình mà thành, mang theo hơi thở thánh khiết và sinh mệnh.

Tường Vi màu tuyết sạch sẽ, trong suốt, nhu hòa nhưng lại lạnh thấu xương.

Hắn chán đến chết thu lại cánh hoa, xuyên thấu qua cánh hoa mềm mại màu tím nhìn phương xa không biết. Đúng vậy, cánh hoa màu tím, tà mị đồng thời có Tuyết Tường Vi thánh khiết, tổ hợp vừa mâu thuẫn lại dị thường hài hòa.

Hắn biết đây là nơi nào 

Phía trên của Mặc Hải là Sơ Vân.

Tương truyền, tia sáng đầu tiên của thế giới là được sinh ra từ trong cực hạn bóng tối, cho nên ánh sáng chỉ là một nửa của bóng tối. Khi khoảng khắc hư vô tan vỡ, thần buông xuống. Hơi thở thành gió, ánh sáng vỡ thành sao, toàn bộ thế giới giống như một bức hoạ cuộn tròn trống rỗng, dưới bàn tay của thần triển khai màu sắc sặc sỡ.

Mặc Hải là nơi khởi nguồn đầu tiên của sinh mệnh, mà Sơ Vân chính là Thần Vực trong truyền thuyết.

Cũng chưa bao giờ lây nhiễm dục vọng trần tục, hòn đảo nhỏ này ẩn nấp ở dưới kết giới trùng trùng, cách mỗi một đoạn thời gian dài đằng đẵng sẽ mở ra một lần. Có người cả đời cũng không có cách nào ở trên biển rộng mênh mông tìm được mảnh Thần Vực kia, lại có người vào một lần neo đậu ngắn ngủi đem thuyền tựa vào mảnh băng tuyết kia đúc thành hòn đảo nhỏ…

Nhưng mà, chung quy truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, dù sao hắn ở trên mảnh đảo tuyết này sinh trưởng ước chừng vạn năm cũng có gặp qua cái gọi là thần kia đâu, nhưng thật ra trong truyền thuyết tượng trưng cho thần lại là hoa Tuyết Tường Vi nở rộ khắp núi đồi, tuy rằng những đoá hoa kia hoàn toàn không nổi bật trong màu sắc băng tuyết.

Hắn chưa bao giờ rời khỏi thế giới đóng băng này, mặc dù hắn thông qua một con đường không biết đối với thế giới này lại hiểu biết rất sâu.

Đúng vậy, con đường không biết, những tri thức đó giống như được khắc ở trên linh hồn.

Hắn vẫn luôn ảo tưởng có thể có ai đó bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đến trước mặt hắn là Ma tộc, Yêu tộc, Giao tộc, Dực tộc, Nhân tộc... Cho dù là Phi Điểu cũng được. Đem hắn hái xuống, mang theo hắn đi khắp mảnh đại lục mênh mông này, tận mắt đi nhìn cầu nhỏ cùng dòng nước chảy ở phương nam, liễu xanh và hoàng hôn. 

Những sự tồn tại từ trong tri thức mà hắn đã biết, điều đó hết thảy giống như là bức hoạ cuộn tròn nhuộm màu, khô khan buồn tẻ, đặc biệt không có hơi thở sinh mệnh. Hắn muốn dùng tay chạm vào chồi non mới nhú trong thổ nhưỡng ngăm đen, muốn dùng tay để miêu tả dấu vết sóng nước lưu động.

Hắn tu luyện dựa vào bản năng, tuy rằng khô khan nhàm chán nhưng từ khi hắn tự có ý thức tới nay, chín phần mười thời gian dùng để tu luyện để có thể đạt tới cơ hội thoát ly bản thể rời đi nơi này, mà mặt khác một phần mười còn lại là dùng linh thức ngây ngốc nhìn phương xa, chờ đợi thân ảnh không có khả năng xuất hiện.

Sau này, hắn mới hiểu được cái loại khát vọng đi ra khỏi nơi này, khát vọng có người làm bạn tâm tình, là tịch mịch.

Ngày qua ngày buồn tẻ tu luyện cũng có hiệu quả, ít nhất trong cơ thể hắn…… Hoặc là nói trong linh hồn ước chừng vị trí đan điền, sau khi hao phí mấy vạn năm công phu, rốt cuộc xuất hiện một hạt châu màu tím bạc. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, hạt châu này đang dần dần to ra. Đừng hỏi hắn tu luyện đến tột cùng là cái gì, ở trong ý thức của hắn, tu yêu tu tiên tu ma tu gì đó, không có một người nào tương tự hắn, tuy rằng hắn đã từng kiên định cho rằng, bản thân chắc là hoa yêu.

Không biết lại qua bao nhiêu năm, hắn nhắm mắt ngủ say thì cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp nhỏ giọt ở trên cánh hoa tím nhạt trong suốt của hắn —— đây là nhiệt độ không có khả năng xuất hiện nhất trên đảo Sơ Vân —— mùi vị xa lạ thấm vào trong mạch máu của chính mình, bị ảnh hưởng bởi những tác động không xác định, dục vọng kỳ lạ ước chừng hàng vạn năm qua chưa từng có phảng phất như đang nhảy lên ở trong huyết mạch của hắn.

Thình thịch... Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…

Hắn giũ ra những cánh hoa xinh đẹp trong suốt, mở ra đôi mắt không tồn tại của mình.

Đập vào mắt là từng mảng lớn màu đỏ.

Đó là máu.

Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới, hy vọng mọi người có thể ủng hộ, hi hi(⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play