Khoảng cách đại khái chỉ còn lại 30cm, Mạc Vu Tranh dừng động tác. Ngón tay y nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Lăng Sơ Nam, không tiếng động thở dài 1 tiếng, trong mắt tràn đầy đau lòng, ôn nhu nói: “Phòng trên lầu cậu đã quét sạch rồi, cháu muốn lên đó nghỉ ngơi không?”
Lăng Sơ Nam gật đầu: “Dạ.”     
098: “Y rụt rè như vậy, tui cảm thấy có chút không quen.”     
"Hiện tại ta vẫn là người bệnh, không thích hợp vận động kịch liệt." Lăng Sơ Nam nói: “Hơn nữa, 098, ngươi học hư rồi.”     
Không phải là học từ ngài sao? Đương nhiên, mấy lời như này 098 không dám nói ra.    
Mãi cho đến khi đã rời khỏi nhà của Lăng Sơ Nam thật xa, lái xe dừng ở 1 cột đèn bên đường, cuối cùng Bạch Tử Thư mới phục hồi tinh thần, che lại cái trán đau nhức. Lúc này hắn mới phát hiện phần lưng của mình đã bị mồ hôi thấm ướt, hơn nữa tay chân còn không tự giác run rẩy.
Bạch Tử Thư mất hồn mất vía trở về nhà, liền thấy xe của cha mẹ mình vài tháng không ở đây đang dừng trước cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play