Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 26


3 tháng

trướctiếp

098: "…Làm gì có ai tặng cho người bệnh loại đồ vật này chứ?" Phẩm vị của ký chủ quả nhiên không giống người bình thường. 

Lăng Sơ Nam chỉ xem như không nghe thấy vấn đề của 098. Cậu lái xe vào bãi đỗ ở bệnh viện, kéo thấp vành mũ, sau đó đi lên lầu.    

Trương Diệp ở phòng bệnh rất bình thường. Lần này Lăng Sơ Nam đến không lập tức chào hỏi gã, mà khi vừa bước vào đã nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện với Trương Diệp, nhìn qua không khí có vẻ ấm áp.    

"Trương Diệp, đã thấy khoẻ hơn chưa?" Lăng Sơ Nam gõ gõ cửa, cầm giỏ hoa quả trên tay đi vào phòng bệnh, đặt lên chiếc bàn cạnh giường, sau đó nghi hoặc hỏi: “Người này là chị dâu sao?”    

"A, A Nam!" Biểu tình Trương Diệp có chút cứng đờ: "Sao cậu lại đến đây?"    

Sau đó gã quay sang phất phất tay với người phụ nữ kia: “Mau đi rót 1 tách trà.”    

Diện mạo của người phụ nữ kia rất bình thường, nhưng biểu tình rất hiền hoà, hướng Lăng Sơ Nam cười cười sau đó đi ra ngoài.    

"Tên này sao lại tra như vậy chứ? Đã có vợ còn dám..." 098 có chút kinh ngạc. 

Cốt truyện đều là dựa vào cái nhìn từ 1 phía, không hề đề cập qua người đại diện của Lăng Sơ Nam. Nhưng nếu tên Trương Diệp này đã có vợ rồi, còn dám có tư tưởng bẩn thỉu với Lăng Sơ Nam, thậm chí cầm tù cậu. 098 càng cảm thấy đồng tình với Lăng Sơ Nam.    

Lăng Sơ Nam làm như không có việc gì, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Trương Diệp: “Chị dâu nhìn qua có vẻ là 1 người phụ nữ tốt.”

Ánh mắt Trương Diệp có chút dao động, cười gượng gạo: “A Nam, hôm nay cậu đến đây là có chuyện gì sao? Ngày mai tôi có thể xuất viện rồi, không nhất thiết phải đến tận đây thăm tôi đâu.”    

“Không sao cả. Chỉ là gần đây không có người đại diện nên có mấy việc không được thuận tiện. Tôi nghĩ chắc thân thể của anh cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, nhưng tôi vẫn chưa đến thăm lần nào, có chút áy náy.”    

Thấy Trương Diệp không có ý muốn nói thêm về đề tài của người phụ nữ kia, Lăng Sơ Nam liền hiểu ý chuyển đề tài sang chuyện khác: “Mấy ngày nữa anh phải đi làm trở lại rồi, những công việc gần đây tôi đã chuyển sang hộp thư cho anh. Có điều vì để anh hiểu thêm về nhân vật tôi đang nhận, tôi đã tìm thêm khá nhiều bộ phim tương tự, anh về xem qua 1 chút đi.”

Trương Diệp tươi cười nhận lấy chồng đĩa, sau đó biểu tình của hắn liền trở nên kinh ngạc. Bởi vì hình ảnh được in trên bìa đĩa rõ ràng là 1 gương mặt với cái miệng đầy máu, còn có tên là [Kẻ ăn thịt người]. Mấy cái sau đó cũng không khác mấy với thể loại này.

Thẳng đến khi rời khỏi bệnh viện, 098 vẫn còn đang tự hỏi về biểu tình kinh ngạc của Trương Diệp sau khi nhận lấy lễ vật mà Lăng Sơ Nam đem đến.    

"Ký chủ, ngài thực sự định nhận phim điện ảnh về thể loại này sao?" Nó lướt lướt cốt truyện, hình như không có tình tiết này a.    

"Ta nhận rồi, bộ ngươi không nhìn thấy hả?" Lăng Sơ Nam chậm rãi lái xe đi: “098, là 1 hệ thống, hình như lực chú ý của ngươi đối với ta rất ít, ta cảm thấy rất thương tâm đó.”  

Tuy rằng mấy lời này Lăng Sơ Nam đều dùng vẻ mặt vô biểu tình để nói, nhưng 098 vẫn cảm thấy có chút chột dạ: “...Xin lỗi ký chủ, là lỗi của 098.”

Sau đó, 098 liền chuyên môn dành thời gian nhìn thử bộ phim mà Lăng Sơ Nam nhận. Quả thực không thể trách nó không chú ý đến việc này, bởi vì sau khi nhận được kịch bản, Lăng Sơ Nam chỉ quét mắt 2 cái đã nhận rồi, mà nó cùng lắm chỉ kịp nhìn thấy tên và tóm tắt đơn giản của bộ phim đó mà thôi.    

Làm gì có ai ngờ được nội dung bên trong lại hung tàn như vậy...Nói chung thì nội dung của bộ phim đang kể về 1 bác sĩ ngoại khoa, hắn sở hữu thiên phú y thuật vô cùng cao siêu, chẳng những vậy hắn còn có gương mặt vô cùng xuất sắc. 

Mấy cảnh mở đầu đều là kể về người bác sĩ đó làm sao cứu người vân vân. Mà sau đó 1 chút, người bác sĩ kia hẹn 1 cô gái xinh đẹp đưa về nhà mình, trong lúc đem cà phê ra đã không cẩn thận làm đổ lên người của cô gái. Vốn dĩ đây có thể xem là 1 phân cảnh rất bình thường của các cặp tình nhân, kết quả mấy ngày sau đó, người nhà của cô gái kia khắp nơi hoảng loạn thông báo tìm người, mà người bác sĩ kia lại không có cảm xúc gì đi ngang qua.   

098 theo bản năng chìm đắm trong cốt truyện, sau đó nhìn thấy mấy tình tiết giết người trông có vẻ chẳng hề máu me, thậm chí còn mang theo chút nghệ thuật ưu nhã, liền đầy sợ hãi nhìn Lăng Sơ Nam: “Ký chủ, không lẽ ngài đã từng nhận qua bộ phim này?” Chẳng lẽ là bởi vì bộ điện ảnh này, cho nên Lăng Sơ Nam mới động thủ với chính mình sao?

"Đâu có." Lăng Sơ Nam lắc đầu: "Tuy bộ phim điện ảnh này là có bối cảnh và âm nhạc rất ấm áp, có điều vai chính là 1 tên điên có tâm lý âm u biến thái cùng cực. Thế giới quan của hắn vặn vẹo, mà ta chỉ là người bình thường, diễn không nổi."

Dừng 1 chút, Lăng Sơ Nam mới nói: “Ít nhất khi đó ta là 1 người bình thường, tiếc là hiện tại...”

Lăng Sơ Nam cười 1 tiếng: “Hiện tại ta rất muốn diễn, thậm chí còn có chút mong chờ.”

"Ký chủ..." 098 muốn an ủi ký chủ của mình 1 chút nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. 

Sau đó nó lại nghe Lăng Sơ Nam cất tiếng: “098, ta đói bụng.”

098 nhất thời trở nên cảnh giác, Sở Vân Qua phải xuất ngoại 2 ngày.

2 ngày sau, Sở Vân Qua về đến nơi, 098 giống như thấy được vị cứu tinh đời mình. Nó sẽ không bao giờ ghét bỏ 2 người này tùy thời tùy chỗ trồng cải nữa.

"Bảo bối, em gầy đi rồi." Sở Vân Qua ôm lấy Lăng Sơ Nam, đưa cậu trở về sô pha, ánh mắt toát lên vẻ đau lòng: “Không ăn được cơm sao?”

"Em đói." Biểu tình của Lăng Sơ Nam có chút ủy khuất.    

Lần này Sở Vân Qua không giống như trước xắn tay áo lên, mà buông Lăng Sơ Nam ra đi đến tủ lạnh. Nhìn 1 đống đồ ăn đã chuẩn bị sẵn 2 ngày trước, không mất 1 miếng nào, biểu tình y liền có chút suy sụp. Sau đó Sở Vân Qua xoay người đến sô pha, đem Lăng Sơ Nam ngã lên chân mình, "ba" 1 tiếng đánh vào mông cậu.

Lăng Sơ Nam:…

098:…Mặc dù nhìn ký chủ có chút thảm, nhưng thật ra nó rất muốn cười.

"Tại sao dưới tình trạng không có ký ức, mỗi khi tức giận y đều biểu hiện giống nhau như vậy?" 3 ngày sau, Lăng Sơ Nam mới có thể đỡ eo xuống giường. 

"Có khả năng là do cùng 1 linh hồn." 098 đáp.

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, tùy tiện lấy 1 chiếc áo mặc vào, sau đó đi xuống lầu. 

098 cả kinh: “Ký chủ, ngài chỉ mặc 1 cái áo thôi sao?”    

Lăng Sơ Nam cong cong khoé môi, xắn tay áo lên cao: “Nên che đều đã che. Ở đây đâu có người ngoài, sợ cái gì chứ?”    

Lăng Sơ Nam cao 1m78 mà Sở Vân Qua lại cao đến 1m93, Lăng Sơ Nam lấy áo của Sở Vân Qua để mặc đương nhiên dư 1 phần lớn, có điều Lăng Sơ Nam không hề để ý đến, bước xuống lầu.    

098 nhìn 2 nút áo không thèm cài lại của Lăng Sơ Nam, lộ ra phần da trắng nõn in đầy dấu hôn ám muội, dĩ nhiên không cần phải kể đến 2 đùi cậu. Ký chủ, ngài như vậy thà đừng mặc nữa!   

Sở Vân Qua đang bận rộn trong phòng bếp, động tác của y vừa thành thạo vừa ưu nhã. Rõ ràng y rất quen dùng dao, nguyên liệu vào tay y đều trở thành 1 thứ đẹp mắt, gương mặt y lại không có biểu tình gì, có điều trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Lăng Sơ Nam tựa người vào cửa phòng bếp: “Y thật là đẹp trai.”

098: “Nếu lấy thẩm mỹ của con người mà nói thì quả thực là vậy.”

"Bảo bối?" Lúc này Sở Vân Qua mới phát hiện Lăng Sơ Nam, ánh mắt dừng trên ngực cậu 1 lúc, sau đó lại dời xuống chân: “Tại sao không mang dép vào?”

"Em đến xem anh nấu cơm." Lăng Sơ Nam chỉ chỉ vào nồi: “Sắp khét kìa.”

Sở Vân Qua tắt lửa, lau sạch 2 tay mình, sau đó mới xoay người bế Lăng Sơ Nam lên tay. Lúc này Sở Vân Qua mới phát hiện ngoại trừ áo ra thì Lăng Sơ Nam chẳng mặc gì cả, động tác của y có chút cứng đờ, trầm giọng nói: “Bảo bối ngoan, ở ngoài này đợi anh.”

Lăng Sơ Nam vòng 2 tay ôm lấy cổ Sở Vân Qua, cọ cọ vào nơi nào đó đã cương lên, thổi hơi vào tai y: “Anh trai, em đói bụng...”

098: “…”

098 cảm thấy ký chủ có chút không thích hợp. Trước kia mặc dù cậu hay làm ầm ĩ, nhưng chưa bao giờ.…quá mức nhiệt tình như bây giờ.

Mà lần này Lăng Sơ Nam suốt 3 ngày cũng không dậy nổi.

Hôm nay, Lăng Sơ Nam tỉnh dậy lúc Sở Vân Qua đang mặc quần áo, cơ bắp và phần lưng của y đều rất hoàn hảo, đường cong mê người. Nhìn y cầm quần áo mặc vào, ánh mắt của Lăng Sơ Nam vẫn còn chút mờ mịt.

"Bảo bối, anh làm em thức giấc à?" Sở Vân Qua cúi người hôn hôn Lăng Sơ Nam: “Anh phải đến công ty, chắc tầm giữa trưa mới về, em ngủ thêm 1 chút đi.”

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Sở Vân Qua trầm thấp cười 1 tiếng, lại hôn hôn lên trán cậu, mới đứng dậy mặc áo khoác, đi ra ngoài.    

Nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa dần đi xa, ánh mắt vốn đang mê mang của Lăng Sơ Nam lập tức biến mất. Vẻ mặt cậu bình tĩnh, chậm rãi ngồi dậy xuống khỏi giường.    

Nửa tiếng sau, Lăng Sơ Nam đứng trước gương, tự nở 1 nụ cười với bản thân: “098, ta có đẹp trai không?”    

098: “Ký chủ, ngài muốn làm gì vậy?”    

Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ, sau đó đem nút áo cuối cùng trên người cài lại, che khuất những dấu hôn chi chít như ẩn như hiện trên làn da, chậm rãi nói: “Làm nhiệm vụ đó. Ta đảm bảo trong vòng 3 ngày sẽ hoàn thành.”

Tuy rằng làm hệ thống, nếu nói mấy lời như vầy sẽ không hợp quy định, nhưng 098 vẫn không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Ký chủ, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ quy định vẫn còn tận 4 tháng.”   

"Ta biết." Lăng Sơ Nam cười cười, lấy 1 đôi găng tay từ trong ngăn kéo ra đeo vào: “Không phải hệ thống các ngươi đều hy vọng ký chủ nhanh chóng hoàn thành được nhiệm vụ hay sao?”    

098 không trả lời. Không biết có phải vô tình hay không, mà Lăng Sơ Nam lại theo bản năng mặc bộ đồ mà ngày đó ở kiếp trước cậu bị cầm tù, đồng hồ cũng giống hệt như vậy.    

Bước vào công ty quản lý, vừa vặn gặp được Dương Thanh Nhã đã lâu không thấy. 

2 tháng trước, cô đã ký hợp đồng với công ty này. Hiện tại gương mặt Dương Thanh Nhã bừng sáng, ưu nhã lại mỹ lệ, ánh mắt cô nhìn Lăng Sơ Nam vẫn như cũ tràn đầy ái mộ nhưng cũng đã trở thành loại ái mộ dành cho thần tượng của mình. 

Dương Thanh Nhã nhiệt tình chào hỏi Lăng Sơ Nam: “A Nam, gần đây Tiểu Thần đều bảo nhớ cậu. Hôm nào cậu có thời gian rảnh, đến nhà tôi 1 chuyến đi, tôi đãi cậu 1 bữa.”    

"Được chứ. Tôi vẫn chưa được nếm thử tay nghề của cô, hôm nào tôi sẽ đến." Lăng Sơ Nam cũng đồng dạng nở nụ cười: “Tôi cũng rất nhớ Tiểu Thần.”    

Sau khi nói chuyện thêm vài câu, 2 người liền tách ra 2 hướng, Lăng Sơ Nam trực tiếp đi lên tầng thượng.    

Thật ra trong khoảng thời gian này, công ty quản lý đã gọi điện cho cậu không biết bao nhiêu lần, cố ý vô tình đề nghị cậu đổi người đại diện khác, có điều lại bị Lăng Sơ Nam khéo léo từ chối.    

Hôm nay, vừa lúc người đại diện của Lăng Sơ Nam xuất viện, cho nên bọn họ gọi gã đến đây. Dù sao cũng đã ký hợp đồng hợp tác 10 năm liền, tất nhiên họ cũng phải trịnh trọng 1 chút.    

Lúc Lăng Sơ Nam đến nơi, trong văn phòng ngoại trừ thư kí, thì chỉ có Trương Diệp đang ngồi nghiêm chỉnh. 

Vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam, vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy của tổng tài đã quá nửa tuổi đời, lập tức lộ ra 1 nụ cười hiền hoà: “Tiểu Lăng, mau đến đây ngồi.”

Gương mặt của Trương Diệp cũng tràn đầy ý cười, dường như rất vui vẻ khi Lăng Sơ Nam đến đây chứng kiến gã trở lại nhận chức.   

Lăng Sơ Nam đơn giản nói chuyện vài câu với tổng tài, sau đó cùng người đại diện của mình rời khỏi công ty. Giống như trước kia, cậu đem chìa khoá trong tay đưa cho gã ta.

#Editor: LATHIE


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp