Thanh Thuần cũng không nói gì đó với Thanh Uyển, hắn không biết đến tột cùng là vì cái gì, dù sao lúc phản ứng lại hắn đã chuyển đề tài: “Sư muội nhanh đi, sư huynh đi phía trước.” 
"Ta không đi nữa, chân ta đau." Đối với sự tôn sùng quá mức của Thanh Thuần với Lăng Sơ Nam, Thanh Uyển không cao hứng.
"Sư muội đừng tùy hứng. Tu vi chúng ta thấp, sư huynh nguyện ý mang chúng ta đã là may mắn." Thanh Thuần đè thấp âm thanh nói.
"Ta mới không tin huynh nói." Tính tình Thanh Uyển nổi lên. 
Cô lớn lên đẹp, rất được các đệ tử nội môn hoan nghênh. Dù là đệ tử thân truyền cũng đối với cô rất ân cần nhưng vừa rồi cư nhiên Lăng Sơ Nam không dỗ cô, mà còn vứt cô qua 1 bên.
“Phải đi thì huynh đi đi. Vốn đã nói là đi phía Nam, nhân gia vừa nói huynh đã đổi chủ ý. Sư huynh, huynh có còn là Thanh Thuần sư huynh mà ta nhận thức nữa không?”
Thanh Thuần nhìn bóng dáng Lăng Sơ Nam ngày càng đi xa, thấy cậu không chú ý tới 2 người nói chuyện, nhẹ nhàng thở ra, âm thanh càng đè thấp: “Thời điểm chúng ta định đi phía Nam là không có nhân tố xác định. Hiện giờ sư huynh muốn đi phía Tây, chúng ta tự nhiên cùng nhau đi, lẫn nhau chi gian có thể chiếu cố lẫn nhau. Hơn nữa nói thế nào sư huynh cũng đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng...”     

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play