Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

Đồng Hiểu Hiểu khó khăn né trái rồi lại né phải, tránh đi những tang thi đang có ý định cắn bả vai của mình. Trong mắt tràn đầy chán ghét, ống thép trên tay hung hăng đập mạnh vào đầu tang thi, huyết dịch tanh hôi văng ra dính đầy người, cô ngay cả chớp mắt 1 cái cũng không. 1 chân đem tang thi đã không còn bất kì cử động gì đá văng ra xa, cùng Tần Hạo Nguyên đưa lưng về nhau phòng thủ nhìn xung quanh.

Đây đã là ngày thứ 3 sau khi mạt thế, hôm đó lúc bọn họ vừa tỉnh lại ở trung tâm mua sắm, thiếu chút nữa đã bị tang thi đồng dạng tỉnh lại bên cạnh ăn sống, cũng may Tần Hạo Nguyên vừa lúc thức tỉnh ra dị năng hệ hỏa. Tuy chỉ là dị năng cấp 1, nhưng đã đủ sức đối phó với tang thi mới vừa tỉnh lại. 

2 người chạy ra ngoài đường, vốn dĩ muốn tìm 1 chiếc xe để chạy trốn nhưng tang thi thực sự quá nhiều. Chúng vừa cảm giác được hơi thở của người sống, lập tức liền hướng về phía họ bao vây. Trong lúc nhất thời cũng không chú ý sàn xe cao hay thấp, chiếc xe vừa đi không được bao xa đã bị lấp kín, cuối cùng 2 người chỉ có thể mỗi người cầm 1 ống thép vọt vào bầy tang thi. Cũng may mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, hành động của tang thi vô cùng cứng nhắc, cho nên 2 người cũng không gặp phải vấn đề gì lớn.

Nhưng vào ngày hôm sau, lúc 2 người chạy trốn, quả thực cả 2 đều vô cùng mệt mỏi. Vốn dĩ có ý định 1 người nghỉ ngơi 1 người canh gác thay phiên, nhưng Đồng Hiểu Hiểu lại không cẩn thận ngủ quên, lập tức liền bị âm thanh của Tần Hạo Nguyên khiến cho bừng tỉnh, hắn thế nhưng đã bị 1 con tang thi cắn vào tay.

Lúc ấy Đồng Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cảm giác trời đều sắp sập xuống. Nếu như Tần Hạo Nguyên biến thành tang thi, như vậy cô ta phải làm gì bây giờ? Cô ngay cả 1 dị năng cũng không có, như vậy làm sao có thể chống đỡ được lần tiến hóa thứ 2 của tang thi.

Sau đó Đồng Hiểu Hiểu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là tự trách, có lẽ là quá mức tuyệt vọng, khiến cho cô cư nhiên thức tỉnh được dị năng chữa trị! Thật đúng là trời không phụ cô!

“Nhìn kìa! Phía trước có 1 chiếc xe!”

Nhớ lại sự việc đã xảy ra mấy ngày nay, ánh mắt của Đồng Hiểu Hiểu đột nhiên sáng lên. Đó là 1 chiếc xe việt dã, lúc này đang được đỗ tùy ý ở ven đường, xung quanh cũng chỉ có mấy tang thi du đãng rải rác.

Tần Hạo Nguyên và Đồng Hiểu Hiểu lập tức liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng hạ gục mấy tang thi đang cố vây quanh 2 người, sau đó hướng về phía chiếc xe việt dã. Xe không có khóa cửa, ở ghế lái có 1 người đàn ông trung niên tang thi, có vẻ là tài xế của chiếc xe này.

2 người 1 trái 1 phải, đồng thời mở cửa xe ra. Tần Hạo Nguyên đứng ở bên vị trí lái, còn Đồng Hiểu Hiểu ở ghế phụ bên kia, dùng ống thép hung hăng đẩy 1 cái. Tài xế tang thi đột nhiên ngã ra bên ngoài xe, bị Tần Hạo Nguyên dùng ống thép trong tay đập vỡ đầu.

Tang thi ở phía sau nhanh chóng tụ đến, 2 người phối hợp ăn ý leo lên xe, chỉ nghe động cơ xe oanh 1 tiếng vang lên, 2 người liền nhìn nhau cười.

So sánh với 2 vị nam nữ chính đang chật vật, Lăng Sơ Nam và Tằng Vô Nhạc lại vô cùng nhàn nhã.

Mạt thế ngày thứ nhất, 2 người cả ngày đều lăn trên giường. Ngày thứ 2, thuộc hạ của Tằng Vô Nhạc đều lần lượt tìm đến, hơn nữa phần lớn đều thức tỉnh dị năng. Cho đến hôm nay, quy mô đã lên đến 70-80 người.Bất quá tất cả bọn họ đều xem Lăng Sơ Nam như tình nhân của Tằng Vô Nhạc, thường xuyên xem cậu như không hề tồn tại. 

Cũng may Lăng Sơ Nam không thèm để ý, thế nhưng Tằng Vô Nhạc lại vô cùng muốn giáo huấn những tên thuộc hạ dám xem thường bảo bối của y, có điều lại bị Lăng Sơ Nam ngăn cản.

Bởi vậy trong tất cả mọi người, cũng chỉ có bảo tiêu lúc trước thường xuyên làm tài xế cho Tằng Vô Nhạc biết được chân tướng thật sự, cũng chỉ có hắn đối với Lăng Sơ Nam đầy lo sợ. Dường như sợ rằng Lăng Sơ Nam sẽ đột nhiên nhào đến cắn hắn 1 ngụm vậy.

Ở thư phòng, Lăng Sơ Nam lười nhác nằm trong ngực của Tằng Vô Nhạc, nhợt nhạt ngáp 1 cái. Dưới tầm mắt đầy bất mãn của chúng thuộc hạ, lại rụt rụt vào sâu trong ngực Tằng Vô Nhạc, tìm 1 vị trí thoải mái liền mơ màng ngủ.

Ánh mắt của các thuộc hạ nhìn Lăng Sơ Nam tràn đầy bất mãn, có điều lại ngại Tằng Vô Nhạc đang ở đây nên cũng không ai nói điều gì.

"Ngũ gia, đồ vật đã chuẩn bị tốt. Khi nào thì chúng ta khởi hành?" Viên Võ là trợ thủ đắc lực của Tằng Vô Nhạc, theo y đã 10 mấy năm, nhìn y đột nhiên đánh ra 1 nước cờ này, mà hiện giờ lại đang xảy ra mạt thế, thật sự là…Lại nhìn đến thiếu niên đang nằm ngủ trong ngực của Tằng Vô Nhạc, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra lời gì mà Tằng Vô Nhạc không muốn nghe.

"Ngày mai xuất phát đến thủ đô." Tằng Vô Nhạc cẩn thận đem thiếu niên trong ngực mình ôm chặt 1 chút: “Đều đi chuẩn bị đi.”

Ra khỏi thư phòng, đám thuộc hạ liền tụ lại với nhau, thấp giọng bàn tán: “Anh Võ, lúc nãy sao anh không nói với ngũ gia?”

Viên Võ lắc lắc đầu: "Mấy người không nhìn thấy cảnh tượng Ngũ gia cầu hôn thằng nhóc kia sao? Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Huống hồ thủ đô cách Giang thành chúng ta khoảng chừng mấy ngàn km, bình thường lái xe còn mất đến 3-4 ngày. Hiện giờ còn xảy ra mạt thế, nơi chốn đều không yên ổn, còn không biết phải đi bao lâu." 

Viên Võ cười cười: “Trên đường sẽ phát sinh sự việc gì, cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể khống chế được.”

Mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi giơ ngón cái với Viên Võ: “Vẫn là anh Võ biết nhìn xa.”

Chỉ có tên bảo tiêu nhỏ bé bên cạnh có vẻ mặt đầy đau khổ, tên nhóc mà mấy người đang nói so với Ngũ gia còn hung hăng hơn đó. Aida, mọi người đều say, chỉ có mình ta là thanh tỉnh, thật là tịch mịch.

Sáng sớm hôm sau, Tằng Vô Nhạc liền đào Lăng Sơ Nam lên từ trên giường. Sau đó Lăng Sơ Nam vẫn nhắm mắt để mặc y giúp mình mặc quần áo, kế tiếp là mang giày. Đương nhiên phải có 1 nụ hôn đầy mãnh liệt, lúc này cậu mới tỉnh dậy.

098: “…Ký chủ, ngài thực sự phế rồi.”

Lăng Sơ Nam liếm liếm khóe môi: “Ta thấy vậy rất vui." Dứt lời liền hướng về phía Tằng Vô Nhạc giơ 2 tay, Tằng Vô Nhạc liền thuận thế ôm cậu lên.

Ngoài cổng biệt thự có khoảng chừng 20 chiếc xe việt dã đã được cải tạo, đây là việc mà Tằng Vô Nhạc chuẩn bị sau khi nghe Lăng Sơ Nam nói mạt thế đến. Mỗi chiếc xe đều được trang bị đủ lượng xăng, cũng đủ để chạy đường dài.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tằng Vô Nhạc đem Lăng Sơ Nam tiến vào chiếc xe thứ 2, vị trí lái xe chính là tên bảo tiêu nhỏ quen thuộc kia, trên mặt hắn mang theo tươi cười cung kính nhìn 2 người: “Chào Ngũ gia!”

Sau đó lại nhìn về phía Lăng Sơ Nam trong ngực Tằng Vô Nhạc, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi: “Chào Lăng thiếu!”

Tằng Vô Nhạc gật gật đầu, ngồi vào trong xe, xoa xoa đầu cậu: “Ngồi vững 1 chút.”

“Ừm.”

Đoàn xe thật dài khởi hành chạy khỏi khu biệt thự, tang thi ở bên ngoài đã nhiều hơn so với hôm trước lúc bọn họ đến biệt thự gặp được. Hiện tại trình độ hư thối của tang thi càng nhiều hơn, tuy mọi người đều đã nhìn qua vài lần, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Ngược lại Lăng Sơ Nam vẫn có tâm tình cùng 098 thảo luận về diện mạo của con tang thi bị đụng dính cửa xe: “098, ngươi nhìn này, con tang thi này xấu vcl. Chả có tròng mắt gì cả, thế mà nó lại có thể tìm thấy chúng ta ở chỗ này.”

"Ký chủ, tang thi sau khi trải qua 3 lần tiến hóa, mới có thể sinh ra tròng mắt, đến lúc đó chúng nó cũng bắt đầu sản sinh trí tuệ. Trước đó, chúng nó đều dựa vào bản năng mà tìm đến vị trí có máu thịt." 098 trả lời rất nghiêm túc.

"Ta biết chứ." Lăng Sơ Nam hơi hơi gật đầu: “Ta chỉ là nghĩ đã thật lâu chưa nói chuyện với ngươi, cho nên mới muốn cùng trò chuyện 1 chút.”

098: “…”

Có lẽ là bởi vì lượng người trên đoàn xe rất nhiều, cho nên đường đi cũng không mấy thuận lợi, thường xuyên phải dừng lại xuống xe thanh lý tang thi.

Đến ngày thứ 15, lương thực dự trữ trên xe đã cạn kiệt. Tằng Vô Nhạc không muốn để Lăng Sơ Nam để lộ chuyện không gian, dùng lời nói của y mà nói, thì tuy bây giờ mấy thuộc hạ vẫn nghe lời của y, nhưng lại khinh thường bảo bối của y. Đương nhiên y quyết sẽ không để bọn họ ăn uống, huống chi những thuộc hạ này cũng cần phải huấn luyện 1 chút.

Cuối cùng, Tằng Vô Nhạc chỉ huy đoàn xe dừng lại ở 1 thị trấn nhỏ. Bên cạnh thị trấn có không ít tang thi du đãng nhưng có lẽ là bởi vì chưa từng ăn qua thịt người sống, cho nên hành động của mấy tang thi này có chút chậm chạp. Vừa nghe thấy động tĩnh, chúng lập tức hướng về phía đoàn xe.

Bởi vì phải dọn sạch tang thi, cho nên bảo tiêu tài xế cũng phải ra khỏi xe, trong xe chỉ còn Tằng Vô Nhạc và Lăng Sơ Nam.

Trong thời gian này, dị năng của Tằng Vô Nhạc đã lên đến đỉnh cấp 1. Trong mạt thế đã có thể xem như cường giả nhưng Lăng Sơ Nam là dị năng giả cấp 2, so với y còn có thể cảm ứng được nhiều thứ hơn. 

Thị trấn này, có chút không thích hợp.

“098, thị trấn này có trong cốt truyện hay không?”

“Không có. Trong cốt truyện là dựa theo tuyến đường của nam nữ chính mà triển khai, cho nên không có thị trấn này.”

"Bảo bối đang nghĩ gì vậy?" Tằng Vô Nhạc vòng tay ôm lấy Lăng Sơ Nam, hôn hôn lông mày đang có chút nhăn lại của cậu.

Lăng Sơ Nam thông qua cửa xe nhìn ra thị trấn nhỏ, thấy mọi người đang muốn đi vào trong thị trấn, trong lòng bỗng dưng dâng lên 1 dự cảm không tốt: “Mau kêu bọn họ quay lại, rời khỏi nơi này.”

Tằng Vô Nhạc có chút kinh ngạc nhưng lại không hề chần chờ, lập tức cầm máy truyền tin trên xe. Thế nhưng kỳ quái chính là ở khoảng cách gần như vậy, máy truyền tin lại không chút phản ứng, hiển nhiên tín hiệu đã bị ngăn chặn.

"Xuống xe kêu đi." Lăng Sơ Nam mở cửa xe, dẫn đầu đi xuống.

Cậu vốn dĩ cho rằng Tằng Vô Nhạc hẳn là bị biến thành tang thi ở mạt thế hoặc là gặp phải sự cố ngoài ý muốn, đến bây giờ xem như đã qua được 1 kiếp, nhưng lại không ngờ rằng, khiêu chiến chân chính đang ở nơi này. Nếu như cậu đoán không sai, ở thị trấn nhỏ này, có ít nhất 1 con tang thi cấp 3.

Trong cốt truyện, sau mạt thế không hề có bất kì miêu tả gì về Tằng Vô Nhạc, nói không chừng chính là bị diệt đoàn ở thị trấn nhỏ này. Nghĩ đến đây, thần sắc của Lăng Sơ Nam trở nên nghiêm túc hơn vài phần.

Trước không nói đến việc cậu yêu Tằng Vô Nhạc hay đối với đám thuộc hạ này sinh ra tình cảm, cậu chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải sống đến cùng. Cậu đương nhiên có thể nắm chắc bản thân sẽ sống sót ở mạt thế, nhưng có Tằng Vô Nhạc sẽ khiến cho cậu càng thêm thoải mái, như vậy sao lại có thể từ bỏ cơ chứ?

Thể chất của Lăng Sơ Nam là cấp A đương nhiên tốc độ cực kì nhanh, bất quá lúc cậu đuổi kịp chắn trước mặt mọi người, lại không hề mở miệng nói gì. Cậu biết mấy người này có ý nghĩ như thế nào đối với cậu, họ tất nhiên sẽ không thèm nghe lời cậu, cho nên tốt hơn hết vẫn nên đứng đây đợi Tằng Vô Nhạc đến.

Vẻ mặt của đám thuộc hạ đầy khó hiểu nhìn Lăng Sơ Nam, cái thằng nhóc suốt ngày ăn vạ đu bám trên người Ngũ gia sao đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này?

"Lăng thiếu, cậu đang cản đường chúng tôi." Viên Võ mở miệng. Tuy là dùng kính ngữ, nhưng trong giọng nói lại không có bất kỳ kính ý nào, có vẻ lạnh nhạt xa cách.

Lăng Sơ Nam còn chưa nói gì, thanh âm lạnh băng của Tằng Vô Nhạc đã truyền đến tai của tất cả mọi người: “Toàn quân rút lui.”

"Ngũ gia?" Mọi người đều cả kinh, hoàn toàn không rõ tại sao Tằng Vô Nhạc lại đưa ra mệnh lệnh này.

Tằng Vô Nhạc đi đến bên cạnh Lăng Sơ Nam, gương mặt đầy uy nghiêm: “Như thế nào? Lời tôi nói không nghe được sao?”

Nhìn mấy siêu thị nhỏ chứa đầy đồ ăn ở con đường phía trước, trong ánh mắt của mọi người đều đã lóe sáng. Dù sao cũng đã đói mấy ngày, nhưng rốt cuộc vẫn là xoay người trở về xe.

Lúc này, Lăng Sơ Nam đột nhiên nghe được 1 tiếng xé gió truyền đến từ phía sau.

"Phát hiện tang thi trí tuệ cấp 3, mong ký chủ hãy cẩn thận. Con tang thi này có dị năng hệ mộc, mong ký chủ cẩn thận đối phó." 098 nói.

#Editor: LATHIE


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp