Hạc Minh lão nhân vội nói:

- Không ổn, không ổn. Lão phu đã là hoa vàng trước gió. Ngươi là thiên tài trẻ tuổi, nhất định sẽ đại phóng quang mang. Nếu như lão phu che chắn quang mang của ngươi, mai một thiên phú của nhân tài như người thì đó là tội lớn.

Thái độ của Hạc Minh lão nhân làm cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn. Theo lý giải của hắn về cường giả lánh đời Nhân tộc, đây có lẽ phải có thái độ ngạo mạn, ngang ngược mới đúng chứ?

Hạc Minh lão nhân này không ngờ lại khách khí như vậy.

- Hạc lão nói quá lời rồi. Những tiền bối bên cạnh lão nhân gia đều là cường giả Thiên Vị. Luận tư lịch, luận uy vọng, tiểu tử thoái vị cũng là điều đương nhiên.

Ngữ khí của Hạc MInh lão nhân nghiêm túc:

- Cũng không phải. Ta mặc dù lớn tuổi hơn ngươi, tu vi võ đạo trước mắt còn mạnh hơn ngươi. Nhưng mà lão phu là một người biết thời thế. Tương lai cương vực nhân loại này nếu như cần tìm một người quyết định thành bại, quyết định vận mệnh, tuyệt đối không phải là lão phu mà là Giang Trần thiếu chủ ngươi. Đây là xu hướng phát triển.

Càng là người quen biết với Giang Trần, càng nhận thức điểm này vô cùng rõ ràng.

Giang Trần cười khổi nói:

- Hạc lão nâng đỡ như vậy, tiểu tử quả thực xấu hổ. Không biết Hạc lão đối với thế cục nhân tộc trước mắt thấy thế nào?

Hạc Minh lão nhân nghiêm mặt nói:

- Nhân tộc có ba tai họa ngầm lớn. Thứ nhất là Ma tộc, thứ hai Vạn Uyên đảo, thứ ba mới chính là những tộc đàn bên ngoài khu vực biên giới.

- Trong ba thứ này, uy hiếp nhỏ nhất hẳn là cái thứ ba. Bởi vì nhân tộc ở thời kỳ thượng cổ, vẫn luôn cường đại nhất trong các vương vực quanh thân, là tộc đàn nhiều người nhất.

- Về phần Vạn Uyên đảo, dù sao cách nơi này rất xa. Trừ phi cường giả Vạn Uyên đảo cùng nhau trở lại cương vực nhân loại, nếu không tai họa ngầm này cũng dễ dàng vượt qua được.

= Nhưng mà tai họa ngầm Ma tộc kia, chỉ sợ Giang Trần thiếu chủ cũng biết. Đây là một hồi bi kịch nhất định sẽ phát sinh. Đây là thứ lưu lại từ thượng cổ.

Hạc Minh lão nhân thở dài:

- Trước đây ta từng nghe nói ngươi đã chiến đấu với Ma tộc?

- Giao thủ với Ma tộc đã hơn hai lần. Nhưng mà đều là đám ma tộc phân tán mà thôi. Trước mắt mà nói, Ma tộc có uy hiếp lớn nhất hẳn là ở địa phương phong ma man hoang kia. Nhưng mà Ma tộc ở địa phương phong ma này, đoán chừng nếu muốn đi ra ngoài tàn sát bừa bãi ít nhất còn cần thời gian vài thập niên.

- Giang Trần thiếu chủ đã giao thủ qua với Ma tộc, cảm thấy dùng nội tình nhân tộc chúng ta. Nếu như ma chiến lần nữa bộc phát, nhân tộc chúng ta có bao nhiêu phần thắng?

Giang Trần không cần nghĩ ngợi:

- Hy vọng rất xa vời. Trừ phi xuất hiện tình huống chuyển mình.

Vẻ mặt Hạc lão rung động nói:

- Hy vọng rất xa vời sao?

- Gần như bằng không.

Giang Trần tuy rằng cảm thấy cách nói này rất tàn khốc. Nhưng mà hắn không có dấu giếm:

- Thời kỳ thượng cổ. Đánh bại Ma tộc, phong ấn Ma tộc, nhân tộc chúng ta hao phí bao nhiêu nhân lực và tài nguyên? Tuy rằng hiện tại Ma tộc còn không có khả năng khôi phục lại sức chiến đấu như thời thượng cổ. Thế nhưng sức chiến đấu của nhân tộc chúng ta so với thời thượng cổ cũng suy giảm một mảng lớn. Thậm chí suy yếu còn lớn hơn ma tộc.

Nói tới lo lắng trong lòng, hiện tại mối lo lắng lớn nhất của Giang Trần chính là Ma tộc.

Khách vào bên trong, Giang Trần cáo từ, phân phó đám thủ hạ chiêu đã mấy vị khách quý.

Biểu hiện trên mặt Hạc lão ngưng trọng, hiển nhiên nói chuyện một phen với Giang Trần, làm cho trong lòng hắn cảm thấy đặc biệt áp lực. Cũng làm cho trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tự trách.

Chu Vân bên cạnh có chút không phục:

- Hạc lão, Giang Trần này rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, nói chuyện quá không đúng mực. Lời này của hắn không phải là nâng chí khí Ma tộc, diệt uy phong nhân tộc hay sao?

Hạc lão biết rõ Chu Vân không có tâm cơ gì, hắn ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng, cho nên Hạc lão cũng không có trả lời mà nhìn qua Liễu Viên:

- Liễu VIên, ngươi thấy thế nào?

Biểu lộ trên mặt Liễu Viên cũng rất nghiêm trọng, hiển nhiên đang chuyên chú nghiên cứu vấn đề này.

- Hạc lão, những lời này của Giang Trần tuy rằng tàn khốc. Vốn theo cách nhìn của ta cũng là như vậy. Nhân tộc từ sau trận chiến thượng cổ. Suy yếu trên phạm vi lớn. Rất nhiều truyền thừa thượng cổ hoặc là bị mang tới Vạn Uyên đảo, hoặc là triệt để thất truyền. Hiện tại nội tình và thực lực của nhân tộc quả thực không bằng một phần mười thượng cổ. Nếu như Ma tộc có thể khôi phục ba thành thực lực thời thượng cổ. Nhân tộc chúng ta cũng có thể cất bước vượt qua được.

Lời nói của Liễu Viên coi như uyển chuyển.

Hạc lão tha nhẹ một tiếng:

- Ngay từ đầu lão phu đã cảm nhận Giang Trần này nói chuyện giật gân. Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại quả nhiên là vậy.

- Khổ Man tộc, Nam Đấu ly tộc, có lẽ đều không đáng sợ. Nhưng mà một khi Ma tộc bộc phát Ma kiếp, đây tuyệt đối là vạn kiếp bất phục, vô cùng đáng sợ.

Tất cả mọi người sau khi nghe được những lời này của Hạc lão, tâm tình đều có chút áp lực.

Những cường giả Thiên Vị như bọn họ xưa nay đều không đi lại ở giới thế tục, đối với xu thế của cương vực nhân loại xưa nay không quá để ý.

Nhưng mà Ma tộc lại là một mối uy hiếp mà bọn họ không thể lảng tráng.

Nếu như Ma tộc tro tàn lại cháy, sợ rằng những cường giả lánh đời như bọn họ cũng bị trùng kích, thậm chí là đứng mũi chịu sào.

Cho nên cái gọi là cường giả lánh đời như bọn họ, trước mặt Ma kiếp bộc phát cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ lo thân mình.

Liễu VIên ngược lại không có uể oải như những người khác mà cười nói:

- Hạc lão, theo ta thấy, Giang Trần này mặc dù rất là kiêng kỵ với Ma tộc, nhưng mà trong lúc hắn nói, dường như vẫn giữ lại một chút chỗ trốn. Hắn nói trừ phi xuất hiện thời cơ cực lớn. Có lẽ nhân tộc chúng ta chưa hẳn đã không có thời điểm chuyển mình.

Hạc lão khẽ nhíu mày rồi cười nói:

- Ngươi cảm thấy địa phương chuyển mình này ở chỗ nào?

- Trước mắt ta cũng nhìn không ra. Nhưng mà Lưu Ly vương thành này, Giang Trần này có lẽ là một trong những nơi có thể chuyển mình. Hạc lão, ta từng nghe nói Lưu Ly vương thành là nơi mà một cường giả đứng đầu nhân tộc thượng cổ từng lập nên. Lưu Ly vương thành kia càng là tuyệt tác truyền thừa của cường giả đứng đầu nhân tộc kia lập.

Hạc lão trầm ngâm nói:

- Quả thực đã từng có loại truyền thuyết như vậy, chỉ là không có được nghiệm chứng. Trên thực tế từ thời thượng cổ tới nay, mỗi một thời đại đều có một cường giả siêu việt Đế cảnh, Thiên Vị muốn đi vụng trộm thăm dò Lưu Ly vương thành, nhưng mà không có người nào thành công qua, hoặc là biết khó mà lui, hoặc trực tiếp không thể trở ra được nữa.

Liên tục lại có vài tên cường giả Thiên Vị lánh đời tới.

Giữa cường giả Thiên Vị với nhau cũng không phải mỗi người đều lui tới với nhau. Mấy người đằng sau rõ ràng còn thần bí, điệu thấp hơn nhiều. Thậm chí bọn họ xuất hiện, ngay cả đám người Hạc lão cũng không ngờ tới mấy người này còn trên nhân thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play