- Đúng vậy, ngươi biết hắn?

Trong mắt Tỉnh Trung đại đế toát lên vẻ khó tin:

- Ta không biết hắn, nhưng ta từng nghe nói qua hắn. Thiếu chủ, phong bái thiếp này là của Hạc Minh lão nhân?

- Đúng vậy, hắn nói hắn muốn tới tham dự đại hội, muốn tâm sự cùng ta, lời nói trên bái thiếp vô cùng khách khí.

Giang Trần đem bái thiếp đưa cho Tỉnh Trung đại đế.

Tỉnh Trung đại đế sau khi tiếp nhận, xem xét qua, ánh mắt tràn ngập vẻ rung động:

- Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được Hạc Minh lão nhân này còn tại thế.

- Tại sao lại nói như thế?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Hạc Minh lão nhân này khi ta còn là thiếu niên, đã nghe qua tin đồn về hắn. Là một nhân vật phong vân vạn năm trước. Cả đời hắn có rất nhiều tin đồn, truyền kỳ. Khi ta còn bé, lão sư ta cũng đề cập tới truyền thuyết về Hạc Minh lão nhân, bảo ta lấy Hạc Minh lão nhân làm mục tiêu...

Tỉnh Trung đại đế nói tới chuyện cũ cực kỳ thổn thức.

- Nhân vật viễn cổ như vậy, thực lực của Hạc Minh lão nhân này có lẽ vô cùng cường hãn a.

Giang Trần vuốt vuốt bái thiếp trong tay:

- Bái thiếp này hắn nói khách khí như vậy quả thực khiến cho bổn thiếu chủ có chút ngoài ý muốn.

Theo hiểu biết của Giang Trần đối với cường giả lánh đời nhân tộc, bọn họ ai mà không mắt cao hơn đầu, không quan tâm tới tất cả cơ chứ?

Ngược lại Hạc Minh lão nhân này lại ghi bái thiếp khách khí như vậy, Giang Trần có chút không thích ứng được.

Nhưng mà xưa nay Giang Trần là người ngươi kính ta một thước, ta kính người một trượng. Hạc Minh lão nhân này đã khách khí như vậy, Giang Trần cũng không thể ôm địch ý gì.

Muốn tới tham dự đại hội võ đạo trà hội, vậy thì đều là khách mời.

Giang Trần không có lý do gì không tiếp nhận, cười nói:

- Huy lão ca, nghe lời nói của huynh, dường như hắn đã từng là thần tượng của huynh. Nếu như vậy huynh theo ta hạ sơn một chuyến, nghênh đón vị khách quý này.

Tỉnh Trung đại đế vui mừng nói:

- Tốt, cầu còn chưa được.

Khổng Tước thánh sơn, Hạc Minh lão nhân mặc bộ y phục màu trắng, có khí chất nhàn vân dã hạc, có lẽ đã rời khỏi giang hồ quá lâu, khí chất của Hạc Minh lão nhân có một loại khí thế xuất trần.

Mà bên cạnh hắn có mấy người đi theo, là bốn người trước đó bái phỏng Hạc Giá sơn. Trừ Hề Nghiêm Băng và ba người nọ ra, bốn người còn lại đều đi theo Hạc Minh lão nhân tới Khổng Tước thánh sơn.

- Lão nhân gia ngài nhất định là Hạc Minh lão nhân a. Tiểu tử Giang Trần nghênh đón chậm trễ, mong thứ tội, thứ tội.

Giang Trần nhiệt tình tiến lên nói.

Hạc Minh lão nhân có chút thú vị nhìn qua Giang Trần.

- Giang Trần thiếu chủ, đại danh của ngươi lão phu ẩn cư nơi sơn dã cũng thường xuyên nghe nói. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, không tệ, rất không tệ. Lần này lão phu nghe nói ngươi tổ chức đại hội, chiêu đãi cường giả Thiên Vị lánh đời, tuy rằng lão phu rời khỏi giang hồ đã lâu, nhưng cũng không nhịn được bị ngươi hấp dẫn tới.

- Lão nhân gia ngài cho tiểu tử mặt mũi, tiểu tử cảm kích không biết để đâu cho hết a.

Giang Trần đối với Hạc Minh lão nhân này có ấn tượng ban đầu không kém. Ít nhất Hạc MInh lão nhân này cũng không có bày ra tư thái ta là cường giả Thiên Vị, lão tử là thiên hạ đệ nhất.

Ánh mắt người ta bình thản, không có bất kỳ tính xâm lược nào.

Nói chuyện cũng khách khí, chuyện này khiến cho ấn tượng đầu tiên của Giang Trần đối với lão giả này rất là không tệ.

Người khác khách khí, tự nhiên Giang Trần phải có cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.

Hắn vô cùng nhiệt tình mời mấy cường giả lánh đời này lên trên núi.

Thái độ của Giang Trần làm cho Hạc Minh lão nhân và mấy người đồng hành với hắn cũng cảm thấy như tắm gió xuân. Người ta đều nói Giang Trần tuổi trẻ cuồng ngạo.

Thế nhưng mà lúc nhìn thấy Giang Trần, bọn họ mới phát hiện ra, tin đồn này quả thực là tai hại chết người.

Thiếu niên hết sức lông bông trong tưởng tượng so với thiếu niên bên người này hoàn toàn không giống nhau. Trái lại, người ta đối nhân xử thế, khách khí, chu đáo lão luyện, nhìn qua còn giống nhân vật già mà thành tinh hơn bọn họ.

- Chư vị, đại hội võ đạo trà hội ngày mai mới bắt đầu. Hôm nay ta sẽ sắp xếp chư vị nghỉ ngơi trong mấy biệt viện. Không biết sau đó còn có người tới hay không a.

Kỳ thực Giang Trần cũng không biết rốt cuộc nhân tộc có bao nhiêu cường giả Thiên Vị lánh đời.

Hạc Minh lão nhân cười nói:

- Việc này lão phu cũng không thể cho ngươi biết đáp án chính xác. Theo lão phu suy đoná, cường giả lánh đời nhân tộc không chỉ có mấy chúng ta. Đương nhiên có người bởi vì có chút nguyên nhân, sẽ không tới. đương nhiên còn có những người khác hay không, cần phải đợi tới ngày mai rồi nhìn tiếp.

Giang Trần gật đầu nói:

- Nếu như vậy lại đợi tới ngày mai nhìn xem vậy.

Hạc MInh lão nhân mỉm cười:

- Khổng Tước thánh sơn này rất có khí tượng. Có thể nhìn ra được Giang Trần thiếu chủ ở chỗ này tốn không ít tâm tư a.

- Khổng Tước thánh sơn là căn cơ của Lưu Ly vương thành, Lưu Ly vương thành lại là căn cơ của cương vực nhân loại. Khổng Tước thánh sơn là nơi quan trọng nhất, không thể không tốn một chút tâm huyết được.

- Ân, rất không tồi, người trẻ tuổi có thể duy trì phát triển cơ nghiệp lớn như vậy quả thực không dễ. Lão phu lần này tới đây là cũng có ý biểu đạt sự áy náy với ngươi.

- Ồ? Hạc lão sao lại nói tới áy náy chứ?

- Theo lý thuyết, cương vực nhân loại gặp nhiều chuyện như vậy, lão phu bụng làm dạ chịu, có lẽ nên đứng ra. Nhưng mà lão phu bảy tám ngàn năm trước đã tuyên bố rời khỏi giang hồ, không hỏi tới chuyện thiên hạ. Tận tình với sơn thủy, sống nốt quãng đời còn lại.

Trong thanh âm của Hạc Minh lão nhân mang theo cảm giác tang thương nồng đậm.

Bảy tám ngàn năm trước rời khỏi giang hồ, muốn hắn đi ra, quả thực cũng làm khó hắn. Dù sao, tâm lý con người, trong ẩn cư trường kỳ sẽ chậm rãi đươc ma luyện, tính tình cũng trở nên nhạt nhẽo.

- Như vậy Hạc lão lần này hạ sơn, phải chăng có ý định tái xuất giang hồ?

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Ha ha, người trẻ tuổi, quả nhiên có chút nhãn lực.

Hạc Minh lão nhân cười nói:

- Loạn thế đã tới, người trẻ tuổi như ngươi cũng đem trách nhiệm gánh trên vai. Lão già như ta cũng không thể không để ý tới. Nhưng mà ngươi yên tâm, mặc dù lão phu hạ sơn, cũng không tranh phong với người trẻ tuổi như ngươi. Cướp đoạt quyền đứng đầu gì đó. Trên thực tế lần này lão phu tới đây là muốn nói cho ngươi biết, ngươi làm rất tốt. Mong ngươi tiếp tục làm như vậy, sau này lão phu sẽ đứng bên cạnh ủng hộ ngươi.

Hạc Minh lão nhân nói trắng ra.

Giang Trần có chút xấu hổ.

- Những lời này của Hạc lão lại làm cho tiểu tử không dám nhận. Nếu như lão nhân gia ngài hô một tiếng, tiểu tử cũng cam nguyện nghe theo lão nhân gia hiệu lệnh.

CŨng không phải Giang Trần sĩ diện nên mới nói vậy, kỳ tực hắn cũng không phải là người mà chuyện gì cũng vơ vào người. Hắn trấn thủ Lưu Ly vương thành, hoàn toàn là vì hứa hẹn năm đó với Khổng Tước đại đế.

Nếu như Hạc Minh lão nhân chịu hạ sơn, lãnh đạo nhân tộc, Giang Trần tuyệt đối sẽ giao ra quyền hành a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play