19
Khoé mắt Diêm Trạm hiện vẻ không vui, hắn quay người phất tay áo rời đi.
Ta soi mình trong gương, mẩn đỏ đã lan cả đến mặt, chính ta cũng không ngờ mình sẽ sợ đến mức này.
Xuân Hoa vỗ vai ta an ủi:
- Nô tì biết chắc chắn là nương nương đã nghe những tin đồn đáng sợ trong cung về hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng hoàn toàn không hề kinh khủng như lời đồn đâu.
- Con của thiên tử cũng không phải sinh ra đã là hậu duệ của thiên tử.
Bọn ta thức trắng cả đêm không ngủ, Xuân Hoa kể hết chuyện về hắn cho ta nghe, cơn ngứa nhức nhối trên người ta cũng dần tiêu tan.
Xuân Hoa đã đi theo Diêm Trạm nhiều năm, là ám vệ đắc lực nhất của hắn, vậy mà lại bị phái đến làm tì nữ kề cạnh cho ta. Nàng ta kể hắn đã phải trải qua muôn vàn cực khổ mới có thể bò ra khỏi từ núi thây, mới có thể trở thành dáng vẻ hiện tại.
Hắn cải trang thành nữ, ẩn náu trong lãnh cung là vì phải lẩn tránh khỏi sự ám sát đã được ủ mưu từ lâu.
Hắn không có sở thích quái gở, cũng không phải chó điên.
- Nhưng ta đã mắng những lời rất khó nghe ở ngay trước mặt chàng…
- Nương nương, hoàng thượng thích người, sao hoàng thượng có thể trách tội người chỉ vì chút chuyện này được.
20
Thái y phải lui tới Thúy Ngọc Hiên ngày ba bận chỉ vì chút bệnh vặt vãnh này của ta.
Truyện Teen Hay- Đúng là khó cho ông quá.
Ta xấu hổ đứng trước cửa tiễn thái y.
Ông lão với bộ râu bạc phơ cười lắc đầu:
- Nương nương quả là người có phúc, ta chưa từng thấy hoàng thượng để tâm tới vị phi tử nào đến thế.
Nhưng kể từ khi ta nổi mẩn, Diêm Trạm chưa từng đến đây. Ta nghĩ, ta vẫn còn nợ hắn lời xin lỗi.
Ta ngủ đến xế trưa mới bò ra khỏi chăn, vừa mới ngồi xuống trước gương đã cảm nhận được có người đứng sau lưng ta.
Ta tưởng là Xuân Hoa nên cười đẩy nàng ta ra:
- Không phải đã bảo cô rồi à? Không cần hầu hạ đồ nhà quê thô kệch như ta mặc quần áo đâu, ta tự mặc được.
Nhưng lúc quay người lại, ta lại nhìn thấy người ấy cài một bông thược dược bên mai.
- Tỷ tỷ, tỷ đã đỡ hơn chưa, lâu lắm không gặp tỷ, muội nhớ tỷ chết đi được.
Vẫn là chất giọng khàn khàn ấy nhưng gương mặt đã trở lại thành Thược Dược.
Cổ tay hắn vẫn đeo chiếc vòng ta tặng hắn.
Diêm Trạm sợ ta nhìn thấy hắn sẽ tái phát bệnh nên đã đổi sang mặc váy, tô son phấn để đến gặp ta. Nhưng lòng bàn tay hắn lại nóng đến mức khiến mặt ta đỏ bừng lên.
- Diêm Trạm, xin lỗi chàng.
Ta bị chàng giam tại chiếc ghế lim, lời nói nghẹn trong cổ họng gần như lí nhí chẳng rõ.
Nhưng một giây sau, hắn lại tiến thêm một bước, giữa lúc răng môi quấn quýt, ta nghe thấy tiếng thở dốc như đang cười của hắn.
- Không sao, ta tha thứ cho tỷ.
Cả đêm xuân nồng, ta đã hoàn toàn hiểu rõ sức mạnh của người đàn ông có cánh tay săn chắc này.
21
Lúc ta tỉnh dậy, bên gối đã vắng bóng người đó.
- Hoàng thượng đã lên triều sớm rồi.
Xuân Hoa tiến vào, cười đầy đến là xấu xa.
- Nương nương tính chuyện hòa hợp hạnh phúc với hoàng thượng cả đời rồi nhỉ?
Thật ra ta chưa nghĩ nhiều đến thế.
Dù sao hắn cũng là hoàng thượng, ta chẳng qua chỉ là một trong ba nghìn giai lệ chốn hậu cung của hắn, hơn nữa còn là người có gia thế kém nhất.
Vốn dĩ, ta muốn lấy Tiểu Lý chăn trâu đầu thôn – người môn đăng hộ đối với ta - làm chồng, kết quả còn chưa kịp thích nhau đã phải vào cung rồi.
Bây giờ ta đã thành phi tử có cả danh cả thực của hoàng thượng. Song, ta lại vẫn chưa cảm thấy đủ.
Đúng vậy, thứ ta muốn là đời này kiếp này chỉ có đôi ta.
Diêm Trạm có thể làm được điều ấy không?
Trước cổng cung lúc nào cũng có tú nữ xếp hàng cả ngày.
Còn chưa đợi đến ngày ta hỏi tình cảm của hoàng thượng thì đã nghe được lời điều tiếng của đám cung nữ.
- Này, cô biết gì chưa? Nghe đâu con gái của thái phó là hoàng hậu tương lai đấy.
- Đợi đến lúc nàng ấy vào cung, nếu được điều đến hầu hạ bên cạnh nàng ấy thì chẳng phải là chúng ta bám được chỗ ngon rồi à.
- …
Con gái thái phó, từ nhỏ đã tinh thông cầm kì thư họa, là tài nữ người người ngợi dương.
Đúng vậy. Nàng ấy mới là hoàng hậu tương lai, mới môn đăng hộ đối với Diêm Trạm.
Từ nhỏ, mẹ ta đã nói với ta nếu một người đàn ông không chung thủy thì đối với hắn ta, phụ nữ chỉ là một món đồ, chẳng khác gì con dê con bò.
Ta không cần một kẻ trăng hoa