5
Lúc tôi tắm rửa xong đi ra ngoài, Hoắc Cứu đã thay ga giường dính m.áu xong.
Tôi hơi xấu hổ:
- Thực ra để em thay là được mà!
Hoắc Cứu đặt cốc trà gừng đường đỏ nóng hổi vào tay tôi, lấy máy sấy ra sấy tóc cho tôi.
Anh cười tựa không cười:
- Trước kia toàn là anh thay, bây giờ em mới nói có phải hơi muộn rồi không?
Tôi nghẹn họng mất một lúc.
Hoắc Cứu của ba năm trước không chỉ thuần khiết mà còn rất hiền lành.
Biết người tôi khó chịu, anh sẽ bao dung mọi điều cáu bẳn của tôi, giặt quần áo, mua Brufen giảm đau cho tôi, còn nấu cả cháo hải sản cho tôi ấm bụng.
Nhưng hiện giờ, anh đã không còn giống ba năm trước nữa.
Chỉ sợ cháo do vị thái tử có thù tất báo này nấu đã bị bỏ cả đống thuốc độc thôi.
Tôi giả ngơ chuyển chủ đề:
- Sao tối nay anh lại đến quán bar vậy?
Hoắc Cứu vẫn không ngừng việc sấy tóc lại. Làn gió ấm nóng thổi qua tóc tôi.
- Dẫu sao cô nhóc lừa đảo nào đó cũng đã ăn xong chùi mép, vứt anh lại mà bỏ chạy rồi.
- Khó khăn lắm mới đợi được cô ấy quay về, đương nhiên anh phải đi tìm hỏi cho ra nhẽ.
Anh khẽ cười lạnh.
- Không ngờ, cô ấy không chỉ không hề hổ thẹn mà còn có tâm trạng ăn chơi đàn đúm với người khác.
Anh nghiến răng nói mấy chữ cuối.
Sống lưng tôi lạnh toát, khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên anh cố ý tới để gây khó dễ cho tôi.
Con nhóc Châu Tranh hại tôi rồi!
Không biết máy sấy đã ngừng từ lúc nào, tôi sợ sệt ngẩng đầu lên.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, đáy mắt anh nổi cơn bão tố lặng yên, song vẻ mặt lại vẫn ung dung. Anh từ tốn hỏi tôi:
- Ninh Ninh, tại sao em lại muốn chạy trốn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào.
Giữa lúc ánh sáng chập chờn, Hoắc Cứu cụp mi nhìn tôi tựa như con dã thú muốn nuốt sống người ta.
Tôi nuốt nước bọt:
- Chuyện này nói ra dài lắm.
Anh nhoẻn cười:
- Thế thì nói tóm gọn thôi.
- Đêm nay còn dài, anh có kiên nhẫn nghe em kể.
Nhìn điệu bộ này của anh xe, chừng là muốn hỏi cho ra ngô ra khoai rồi.
Nhưng miệng tôi lại đắng ngắt. Sự thật cố tình bị lờ đi lại ập đến trong đầu tôi, đè lên tim tôi nặng trĩu, khiến tôi chẳng thể thốt ra nửa lời bông đùa.
Nếu Hoắc Cứu biết cái ch.ết của em gái anh có liên quan đến tôi, có khi nào đến đoạn tình cảm ba năm trước giữa chúng tôi cũng khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Lúc tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, quản gian bỗng gõ cửa phòng:
- Thiếu gia, cô Lâm tới rồi.
6
Lâm Tinh Anh là đối tượng kết hôn mà nhà họ Hoắc chọn cho Hoắc Cứu.
Cũng vì nhận được tin tức này nên tôi mới yên tâm về nước.
Hoắc Cứu không đáp, ánh mắt đáp chuẩn xác trên mặt tôi.
Tôi và anh giằng co.
Anh đang đợi câu trả lời của tôi.
Tôi bấm tay khẽ nói:
- Anh cứ đi trước đi.
- Về rồi em sẽ nói hết cho anh.
Đến lúc đó, anh muốn tính nợ cũ thế nào cũng được.
Vốn dĩ là do tôi có lỗi với anh.
Tôi không chỉ lừa tình cảm của anh mà còn là đồ hèn nhát trốn tránh sự thật.
Hoắc Cứu sờ nốt ruồi ở đuôi mắt tôi, đè nhỏ giọng nói:
- Ninh Ninh, em yên tâm, anh sẽ không cưới cô ta.
- Anh sẽ chỉ ở bên người anh thích.
Dù là lúc trước hay sau khi mấy trí nhớ, Hoắc Cứu vẫn luôn trầm tính, rất khi nói mấy lời tình tứ.
Đây là lần đầu tiên anh bày tỏ lòng mình thẳng thắn như vậy.
Tôi nên vui mới phải.
Nhưng khi nghĩ đến cái ch.ết của em gái anh, tôi lại như rơi xuống hố băng.
Tôi gượng cười méo xệch đẩy anh ra ngoài:
- Ừm. Em đợi anh.
Cô Lâm quả nhiên là tuyệt sắc như trong lời đồn.
Cô ấy để tóc ngắn gọn gàng, bộ đồ đua xe mô tô bó sát màu xanh trắng làm nổi bật phong thái hiên ngang.
Lâm Tinh Anh ôm mũ bảo hiểm ngẩng đầu nhìn tôi trên tầng hai, bỗng nhoẻn cười:
- Người đẹp ở đâu ra thế này?
Hoắc Cứu sầm mặt lại, tiến lên trước một bước che tôi sau lưng:
- Cô không cần biết.
Anh rất hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc cảnh cáo như vậy, trông vô cùng dọa người.
Lâm Tinh Anh bĩu môi:
- Không nói thì thôi, hung dữ thế làm gì.
- Nếu không phải bến cảng xảy ra chuyện, anh tưởng tôi thèm tới tìm anh chắc.
Sắc mặt Hoắc Cứu hơi dịu lại.
Anh nắm tay tôi, hôn lên giữa hai hàng mày tôi:
- Ninh, đợi anh quay lại.
Lâm Tinh Anh chẳng ngại lớn chuyện mà huýt sáo.
Trước khi rời đi, cô ấy còn mặc kệ ánh mắt lạnh băng của Hoắc Cứu mà hôn gió với tôi:
- Này người đẹp, lần sau gặp nhé.
Cuối cùng Hoắc Cứu cũng không chịu được nữa mà nhét Lâm Tinh Anh vào ghế lái, còn anh thì mặt mày đen như đít nồi ngồi ghế sau.
- Hoắc Cứu, mẹ bà anh dám để tôi làm tài xế hả?
Lâm Tinh Anh vừa chửi vừa nổ máy.
Tiếng rầm rầm của siêu xe dần biến mất trong màn đêm.
Không biết quản gia đã đi đến cạnh tôi từ lúc nào. Ông cảm khái:
- Lâu lắm rồi mới thấy cảm xúc của cậu chủ dao động mãnh liệt như vậy.
- Từ sau khi cô chủ qua đời, cậu chủ luôn khép mình lại.
Tôi cụp mắt nhìn họa tiết sàn nhà. Từng vòng từng vòng tựa như gông xiềng không thể trốn thoát.
- Ông có thể kể chuyện về em gái Hoắc Cứu không?
Tôi hít mạnh, nhỏ giọng nói:
- Sao tôi không thấy em ấy vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT