Cự Tinh Chi Hào Môn Nam Thê

Chương 4: Lễ kỉ niệm.


4 tháng


Bằng am hiểu sâu sắc với con đường giới giải trí, trong ba năm kỳ thật Bách Tiêu đã kết bạn với không ít nghệ sĩ, chỉ là sau khi bị Long Thắng đóng băng, cái gọi là bạn tốt sôi nổi mà tránh xa, e sợ sẽ họa lây ao cá, hiện tại còn dám giúp đỡ Bách Tiêu, trừ bỏ Nghiêm Vị Nhiên đã không còn ai khác.

Cứ như thế, nhiều lần thử vai sau đó của Bách Tiêu, vẫn cứ lấy thất bại mà chấm dứt. Cho dù có đạo diễn lập tức duyệt kĩ thuật diễn của cậu, thật nhanh sau đó cậu lại nhận được thông báo thử vai thất bại, lý do cự tuyệt cơ bản là giống nhau, đơn giản nói Bách Tiêu không thích hợp với nhân vật, hoặc là dứt khoát lấy lệ rằng cậu và đoàn phim bát tự không hợp.

Sau đó có vị đạo diễn rất thưởng thức Bách Tiêu, chẳng phải không có tiếc nuối nói: “Bách Tiêu, cậu là người mà tôi thấy phù hợp nhất để chọn cho nhân vật này, đáng tiếc —— cậu tại sao lại đắc tội Quách Hâm? Thứ cho tôi nói thẳng, nghệ nhân dưới tay hắn ta không ít, ở giới giải trí quan hệ sâu rộng, cùng rất nhiều xí nghiệp lui tới chặt chẽ, hắn ta muốn cắt đứt đường lui của cậu, cậu nói, tình thế này rất khó có con đường nào có thể đi ra dù phải vượt mọi chông gai, trừ khi ——”

Bách Tiêu mỉm cười nói: “Trừ khi tôi tìm được một chỗ dựa có thực lực hơn hẳn Quách Hâm ư?”

“Đúng vậy.”

“Đáng tiếc lấy giá trị con người tôi hiện tại, nâng đỡ tôi có thể lỗ sạch vốn, ai lại ngốc đến loại làm cuộc mua bán lỗ vốn này.”

Đạo diễn á khẩu không trả lời được, ông ta rõ ràng lời Bách Tiêu nói chính là sự thật, đừng nói Bách Tiêu còn dưới cả hạng mười tám, dù tính cậu hiện tại là nghệ sĩ hạng hai hạng ba, nâng đỡ cậu cũng không có bất kỳ giá trị hay ý nghĩa thực tế gì, nếu muốn nâng đỡ Bách Tiêu, nghĩa là đối nghịch với hơn phân nửa cái giới giải trí này, ngoài Quách Hâm, còn có ảnh hậu Viên Hải Hân độ hot bùng nổ, sau ảnh hậu, lại có ngàn ngàn vạn vạn fans trung thành sau màn hình, trên internet. Những người này mỗi người phun một ngụm nước bọt, cũng có thể trực tiếp đem Bách Tiêu dìm chết.

Chỉ từ ngoài nhìn vào, kiếp sống diễn viên của Bách Tiêu hình như đã hoàn toàn bị phá hỏng, không nửa đường sống.

Bởi vì việc của Bách Tiêu, Nghiêm Vị Nhiên cùng người đại diện cãi nhau một trận lớn, khi đó cậu ta mới vừa quay xong một gameshow, đã bị người đại diện trực tiếp ném lại bên vệ đường, cậu ta tâm phiền ý loạn mà vò rối bù tóc lên, sờ túi tiền của mình gom đủ mười mấy tệ, sau đó đón xe tới nhà Bách Tiêu.

Chìa khóa để quên ở trong nhà, Nghiêm Vị Nhiên đành phải động thủ gõ cửa, cũng để ý chung quanh có paparazzi lui tới hay không, dù nói, nghệ sĩ hạng hai giống như cậu ta sẽ không có paparazzi ngồi canh thường xuyên, nhưng làm nghệ sĩ, phòng ngừa chuyện lỡ như luôn không bao giờ sai.

Qua một lát Bách Tiêu mới đến mở cửa, tay áo xắn lên, quần áo bị nước bắn ướt hơn phân nửa, trên mặt cậu mang theo ý cười, dường như tâm tình không tồi.

Nghiêm Vị Nhiên nhìn chằm chằm cái khuôn mặt dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy đẹp trai khiếp người người kia của Bách Tiêu, thật sự không nghĩ ra chàng trai nơi nơi chốn chốn so với cậu ta đều nhạy bén hơn sao có thể đi đến tình trạng này, cậu ta khẽ thở dài: “Cậu đang làm gì đấy?”

“Tắm rửa cho Khiêm Khiêm, bé con hắt mình một thân nước.” Bách Tiêu liếc nghiêm Vị Nhiên một cái, “Cái ánh mắt gì đấy? Mình nhìn giống tên đáng thương lắm hả?”

Nghiêm Vị Nhiên hất hất đầu, lười biếng duỗi cái eo, “Không, tui tự thấy tui thật đáng thương á~.”

Bách Tiêu há có thể không biết Nghiêm Vị Nhiên mệt mỏi do bôn ba vì cậu, dưới áp lực của Long Thắng và người đại diện, Nghiêm Vị Nhiên có thể làm được như bây giờ đã tận tình tận nghĩa, Bách Tiêu hé miệng thở dốc, muốn Nghiêm Vị Nhiên hủy hoại tiền đồ chỉ vì mình, lại nghĩ tới lời nói trách cứ phẫn nộ của đối phương, cuối cùng vẫn không nói ra.

Khi đó Nghiêm Vị Nhiên thịnh nộ nói: “Chúng ta có quan hệ như thế nào, cậu nói những lời này chính là không coi mình là anh em, sự việc còn chưa nỗi nước tận núi cùng, Bách Tiêu mình hỏi cậu, hôm nay nếu như chúng ta đổi vị trí cho nhau, cậu có thể thờ ơ lạnh nhạt không? Bất kể như thế nào mình đều phải làm hết sức, thành cũng tốt bại cũng thế —— cậu yên tâm, mình có chừng mực, sẽ không theo bên cậu với một lối cụt, như vậy khi cậu nghèo túng còn có thể nuôi cậu.”

“Này, cái từ nuôi có chút quá đáng đấy!”

Bách Tiêu thu hồi tinh thần, không bỏ qua dấu vết mệt mỏi nơi đáy mắt Nghiêm Vị Nhiên.

“Mình nấu canh xương hầm, muốn uống thì tự múc đi.” Bách Tiêu xoay người đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa hô, “Khiêm Khiêm— con tự mặc quần áo à? Mặc……”

Nghiêm Vị Nhiên hoảng hốt đến phòng bếp múc chén canh xương hầm, bê chén canh nóng hầm hập ngồi trên sô pha, nhìn ánh đèn ấm áp trong nhà, chỉ cảm thấy không khí ấm áp đến mức có thể quên đi phiền não trong khoảnh khắc, hiện tại có thể tới nơi này của Bách Tiêu nghỉ tạm một hồi, với cậu ấy mà nói chính là sự thả lỏng lớn nhất. 

Khiêm Khiêm với mái tóc rối xõa tung do máy sấy ‘tàn sát bừa bãi’, mặc áo ngủ con thỏ đáng yêu từ phòng tắm đi ra, áo ngủ con thỏ với đôi tai trăng trắng, mặc cho Khiêm Khiêm khiến bé như một con động vật nhỏ dễ thương đang di chuyển, Khiêm Khiêm vốn lớn lên đã đáng yêu, bây giờ thoạt nhìn cứ như một cô công chúa nhỏ, khó phân nam nữ.

Bé con liếc mắt một cái liền thấy Nghiêm Vị Nhiên , cười tủm tỉm mà hô: “Con chào chú.”

Nghiêm Vị Nhiên ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, liều mạng dồn nén xúc động muốn tiến lên xoa đầu Khiêm Khiêm, cố tình Khiêm Khiêm vẫn hồn nhiên không hay, bé vừa hát vừa khoa tay múa chân, sau một cái xoay vòng, hành động kiềm chế của Nghiêm Vị Nhiên hoàn toàn tuyên cáo thất bại, cậu ta khó nhịn cọ cọ mép sô pha, có chút khó mở miệng, lại chờ mong  tràn đầy cõi lòng cười nói: “Khiêm Khiêm, lại đây nào.” Rồi hàm súc chỉ chỉ sườn mặt mình.

Khiêm Khiêm nhảy qua, hề keo kiệt hôn một cái, rồi lại nắm lấy tay Nghiêm Vị Nhiên, mềm mềm mại mại nói: “Chú, chú có thể đối với ba con thật tốt thật tốt không?”

Những lời này thật sự nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Vị Nhiên, cậu ta không khỏi hỏi ngược lại: “Chú đối với ba con không tốt ư?”

“Tốt mà, chỉ là con hy vọng tất cả mọi người có thể yêu ba con, bởi vì con cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu ba con, nếu là ba vui vẻ, con có thể vui hơn ba con mấy phần cơ!”

Nghiêm Vị Nhiên ngẩn ra vài giây, cảm động đến mức muốn khóc, cậu ta nghĩ Bách Tiêu kỳ thật cũng không đáng thương chút nào, dù cậu ấy bị toàn bộ giới giải trí vứt bỏ, nhưng vẫn còn có Khiêm Khiêm ở bên cậu, bảo bối này là so bất cứ thứ gì đều quý giá hơn.

Cậu ta nghiêm túc nói: “Khiêm Khiêm, con yên tâm, chú cũng giống con vậy, cũng rất yêu rất yêu ba ba con.”

“Vậy con cũng yêu chú, người yêu ba con, con đều yêu tất!”

Tim Nghiêm Vị Nhiên cũng tan luôn rồi, đỡ trán cảm thán, với chứng bệnh ghét trẻ con nghiêm trọng của cậu ta từ trước đến nay, thế mà cứ bị Khiêm Khiêm dễ dàng bắt làm tù binh như vậy.

Nhưng mà ——

Nghiêm Vị Nhiên cười như cây tắm gió xuân, “Lại thơm chú một cái được không?”

***

Hai ngày sau, Bách Tiêu nhận được thiệp mời Thư Lôi gửi tới, mời cậu tham gia lễ kỉ niệm của công ty truyền thông Hoa Ngu, Bách Tiêu đem thiệp mời lộn qua lộn lại nhìn vài lần, xác định thiệp mời viết tên rõ ràng tên của cậu. Ngày lễ diễn ra, Bách Tiêu đúng hạn mà tới, ở cửa khách sạn vừa vặn đụng mặt Nghiêm Vị Nhiên.

Nghiêm Vị Nhiên mặc chính trang, thiết kế, cắt may khéo léo, phong độ nhẹ nhàng, cậu ta đem Bách Tiêu dẫn tới một bên. Vì tránh cho phóng viên căn độ, lựa góc, trước sau duy trì khoảng cách bình thường vừa không xa cách lại bất giác thân mật.

“Sao cậu lại tới đây?”

So với Nghiêm Vị Nhiên, Bách Tiêu đồ hiện vẻ tùy ý, nhưng cậu là giá quần áo trời sinh, quần áo gì cũng có thể mặc ra phong cách thời thượng, bàn về ngoại hình, Bách Tiêu đã hơn xa Nghiêm Vị Nhiên, chỉ là từ ngày cậu bắt đầu bước vào giới giải trí, vận đen cứ như bám chặt lấy cậu không buông.

“Thư Lôi cho mình thiệp mời.” Bách Tiêu hỏi lại, “Hoa Ngu với Long Thắng trong trạng thái nước giếng không phạm nước sông mà?”

“Mình cũng khó hiểu lắm có được không, chẳng qua nếu đã mời, cũng không thể lên mặt không tới chớ —— lại nói tiếp, cậu với Thư Lôi thân thiết như thế luôn?”

Bách Tiêu trầm tư nói: “Thời điểm thử vai bộ《 tảng sáng 》, cô ấy có cùng mình đối diễn, nhưng mình không lấy được nhân vật, huống chi mình cùng với cô ấy căn bản không giao thoa nhiều, mình cũng không nghĩ ra tại sao.”

Nghiêm Vị Nhiên chế nhạo nói: “Có lẽ cô ta muốn tiềm cậu, có hoa nên hái thì cứ hái nhaa, đây chính là cơ hội leo lên khó có được.”

Bách Tiêu phối hợp gật đầu, “Mình sẽ suy xét, thuận tiện thay Khiêm Khiêm cảm ơn ý tốt của cậu, cơ hội Hoa Ngu mời cậu cũng là khó có được, nếu Hoa Ngu muốn ký hợp đồng với cậu cũng thế dù cậu có phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng, cậu cũng nhất định phải nắm chặt cơ hội.”

Khóe miệng Nghiêm Vị Nhiên hơi giật, yên lặng thầm thầm chửi Bách Tiêu, lời nói của cậu có sức sát thương quá cao, ở giới giải trí, Hoa Ngu chính là một khối kim tự chiêu bài, tất cảnghệ sĩ đều lấy việc tiến vào Hoa Ngu làm mục tiêu, nhưng chân chính có thể bước vào Hoa Ngu thì lại có bao nhiêu người cơ chứ. Cậu ta và Bách Tiêu lúc trước không phải cũng ôm lý tưởng muốn tiến vào Hoa Ngu sao? Sau này mới phát hiện đó chính là đang si tâm vọng tưởng.

Huống chi Hoa Ngu nhiều nghệ sĩ, áp lực cạnh tranh lớn, người rất khó bon chen.

“Mượn cát ngôn của cậu.”

Bách Tiêu mỉm cười, y như con hồ ly đa mưu túc trí, “Đừng khách sáo.”

Hai người trước sau bước vào khách sạn, Bách Tiêu thấy Thư Lôi đang nói chuyện cùng một vị nghệ sĩ, liền dừng lại bước chân, chờ Thư Lôi nói xong mới đi qua chào hỏi, làm minh tinh hạng nhất hot liên tục mấy năm gần đây, địa vị của Thư Lôi ở Hoa Ngu rất vững chắc, thậm chí có lời đồn cô nàng với lão tổng Hoa Ngu  có quan hệ không cạn, trước kia còn tạo ra không ít tai tiếng, nhưng nội dung cụ thể Bách Tiêu không hỏi thăm, loại chuyện này ở giới giải trí nhìn mãi thành quen, dù tai tiếng có thể giết chết nghệ sĩ, nhưng cũng có thể nâng nghệ sĩ hot lên nhanh chóng.

Đây là lý do đại đa số nghệ sĩ đều bằng lòng đi đường tắt.

“Xin chào, chị Thư.”

Thư Lôi mặc bộ lễ phục dạ hội thuần trắng, đuôi váy chấm đất, cô nàng trang điểm tinh xảo, tóc dài uốn nhẹ, ở giữa vô số nữ minh tinh xinh đẹp cũng không kém cỏi chút nào.

Cô mỉm cười nói: “Chị còn tưởng rằng cậu sẽ không tới.”

“Em sao mà dám……” Bách Tiêu bối rối gãi đầu hỏi, “Chị Thư sao lại mời em tới?”

“Ngạc nhiên lắm hả?”

Bách Tiêu gật đầu, “Vâng, hiện tại đại đa số người đều hận không thể cách em thật xa.”

Đúng lúc này, giữa đài, ánh đèn tụ quang đồng loạt tụ lại, ồn ào náo động trong khoảnh khắc hóa thành một mảnh yên lặng.

Người chủ trì trang phục lộng lẫy đi lên đài, độ cong nụ cười hoàn mỹ không thể bắt bẻ, sau khi nói những lời mở màn theo lệ thường, là đến phiên vai chính quan trọng nhất lễ kỉ niệm lần này lên xân khấu, đối thoại giữa Bách Tiêu và Thư Lôi tạm dừng, cậu nhìn chung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái vui vẻ nhìn chằm chằm lối vào.

Ở dưới tầm mắt của mọi người, Tần Loan Hoa mặc một bộ tây trang màu đen lộng lẫy bước lên sân khấu, ngũ quan anh tuấn bức người của hắn ở dưới ánh đèn trở nên thâm thúy khác thường, khi ánh mắt lạnh nhạt nhìn quét toàn trường, tựa như có loại khí thế mang tính áp bách tùy ý khuếch trương, nhưng trên người hắn ngoại trừ khí thế khiếp người, hắn càng giống như vương giả cao quý ưu nhã, khiến người ta sinh ra cảm giác như có khoảng cách cao xa không thể với tới.

Thư Lôi hạ giọng nói: “Người đó cậu có biết không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play