Cự Tinh Chi Hào Môn Nam Thê

Chương 3: Hủy hợp đồng.


4 tháng


Cảm xúc của Bách Tiêu thu phóng tự nhiên, cậu có chút ngượng ngùng khom lưng chìa bàn tay về phía Thư Lôi.

Thư Lôi không hề lên mặt, sau khi đứng dậy liền có biểu cảm phức tạp, thấp giọng khen: “Diễn không tồi.” Cô thậm chí còn có loại cảm giác bị Bách Tiêu dắt diễn, hiện tại tân nhân đều giống như vậy sao.

“Cảm ơn chị Thư.” Bách Tiêu trộm thở ra một hơi, nhìn Thư Lôi như cuối cùng cũng được trấn an —— tân nhân ư, phải bảo trì phần khiêm tốn này.

Trải qua trao đổi, đạo diễn gật đầu nói: “Liền chọn cậu.”

Trợ lý nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Đạo diễn, đằng sau còn có người chờ thử kính.”

“À.” Đạo diễn nhìn về phía Bách Tiêu, “Bách Tiêu, vậy cậu trước tiên cứ ở bên cạnh đợi thêm lát nữa.”

Thái độ của ông đã rất rõ ràng, hiển nhiên cảm thấy những người sau đó không ai có thể tốt hơn Bách Tiêu, trong nháy mắt Bách Tiêu nhập diễn, ông tựa như thấy được một ác ma giết người đầy cơ trí, có thể đem tâm lí hung thủ phân tích thấu triệt, cũng khống chế tốt cảm xúc biến hóa tuyệt không phải chuyện dễ.

Bách Tiêu khó nén vui sướng, “Cảm ơn đạo diễn.”

Thư Lôi vẫy tay với Bách Tiêu, cho Bách Tiêu ngồi bên cạnh cô, Bách Tiêu lại nói: “Cảm ơn chị Thư.”

Thư Lôi bĩu môi, “Cậu ơn tới ơn lui không mệt sao?”

Bách Tiêu nhấp môi, ngượng ngùng nói: “Em là thật sự rất biết ơn mà.”

“Được rồi, cậu đừng quá khẩn trương, tôi cũng không ăn thịt người.”

“Chị Thư hiện tại chính là đại minh tinh chạm tay là bỏng, em thấy thần tượng khó tránh khỏi khẩn trương mà.”

Ý cười của Thư Lôi dần dần dày lên, đối với lời khen của Bách Tiêu thì rất hưởng thụ, “Cậu là người mới à? Diễn không tồi, tôi thiếu chút nữa cho rằng sát nhân cuồng ma chạy ra thật.”

“Em rời khỏi giới giải trí hơn bốn năm, trước kia diễn đều là nhân vật nhỏ, chị Thư không ấn tượng cũng thực bình thường.”

“Thì ra là như thế này, khó trách cậu không giống người mới.”

“Chị Thư xem em như người mới mà đối đãi là được rồi.”

Đạo diễn hung hăng đập vào bàn, “Cắt— Ngụy Tư Độ vai cậu diễn là một giáo sư! Giáo sư đại học! Không phải sắc ma lưu manh! Tay cậu đặt ở đâu vậy? Cổ manocanh* sắp bị cậu bẻ đứt rồi.

Ngụy Tư Độ áp chế phẫn nộ, sắc mặt khó coi cùng cực, cậu ta đã sớm chú ý tới Bách Tiêu, người này cùng Thư Lôi trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vừa thấy chính là có quan hệ tốt, sự thật này ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình khi cậu ta thử vai.

Đạo diễn phất tay, “Không cần thử nữa, cậu về chờ thông báo đi.” Lời này về cơ bản thì chính là cắt đứt hi vọng đối với việc được nhận vai của cậu ta.

Ngụy Tư Độ miễn cưỡng trưng cái gương mặt tươi cười, sau đó không đợi xe tới đón liền xoay người rời đi.

《 Tảng sáng 》sau khi xác định xong danh sách diễn viên, đạo diễn liền đem tư liệu diễn viên cho nhà làm phim, Khuất Hà Dương rất coi trọng tài năng của Cao Ngộ, đối với ánh mắt chọn diễn viên của ông cũng vô cùng tín nhiệm, nhưng khi nhìn thấy tư liệu của Bách Tiêu, ánh mắt hắn lại trở nên trầm trọng.

Hắn ý vị sâu xa hỏi: “Bách Tiêu…… Chính là Bách Tiêu bị đóng băng bốn năm trước kia?”

Cao Ngộ cũng không để ý nói: “Kỹ thuật diễn của cậu ta không tồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhân vật Trần Bác Văn này.”

“Không liên quan gì đến kĩ thuật diễn.” Khuất Hà Dương đem tư liệu của Bách Tiêu đẩy đến một bên, “ Ông biết Bách Tiêu từng đắc tội Viên Hải Hân không?”

“Vị ảnh hậu này chính là người phát ngôn của công ty tôi, bất kể như thế nào tôi cũng không có khả năng cho ông dùng Bách Tiêu, không chỉ là tôi, mà tất cả mọi người trong giới giải trí cũng dùng thái độ kính nhi viễn chi với cậu ta”

(Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.)

“Trừ bỏ cậu ta, tôi tìm không thấy người thích hợp hơn để chọn!”

Khuất Hà Dương trầm mặt xuống, “Diễn viên trong giới giải trí nhiều như vậy, trừ bỏ Bách Tiêu còn lại ông đều chướng mắt? Tôi mặc kệ, dù sao Bách Tiêu này tuyệt đối không được! Không nói đến việc cậu ta chính là kiêng kị trong ngành, nếu cậu ta mà tham gia diễn, fans của Viên Hải Hân đầu tiên sẽ chống trả mãnh liệt, ông còn muốn doanh thu phòng vé không? Nếu muốn thì lập tức thay đổi người cho tôi!”

Bởi vì ý kiến bất đồng, cuộc tranh chấp liền tan rã trong không vui, Khuất Hà Dương đem tư liệu của Bách Tiêu lộn qua lộn lại nhìn mấy lần, sau đó gọi điện thoại đến công ty giải trí Long Thắng, “Quách tổng, cậu còn nhớ rõ Bách Tiêu không?”

“Bách Tiêu? Xảy ra chuyện gì?”

“Buổi thử kính của《 Tảng sáng 》Bách Tiêu đã thông qua, cậu ta là người do Long Thắng đề cử ư?”

“Bách Tiêu đã trở lại?” Quách Hâm trầm giọng nói, “Long Thắng đề cử cho《 Tảng sáng 》 là Ngụy Tư Độ, mà Bách Tiêu, chẳng ó quan hệ gì với  Long Thắng cả.”

Khuất Hà Dương gật đầu, “Ngụy Tư Độ hiện tại nhân khí không tồi, tôi cảm thấy hắn càng thích hợp diễn trong 《 Tảng sáng 》.”

***

Sau khi đưa Khiêm Khiêm đến nhà trẻ, Bách Tiêu vào cửa liền thấy Nghiêm Vị Nhiên ngồi xếp bằng ở trên sô pha, trong tay cầm máy chơi game mà rong ruổi chém giết.

“Cậu bị người đại diện lưu đày à?”

“Miệng quạ, cô ấy hiện tại còn trông cậy vào tui kiếm tiền về nhé , hai ngày nữa《 Tảng sáng 》khởi động máy, tui liền không có thời gian lại đây.”

Bách Tiêu đem cửa sổ kéo ra, “Suốt bốn năm, cậu thế mà còn “bồi hồi” ở hạng hai, đúng là mất mặt.”

“Này!” Nghiêm Vị Nhiên bất mãn nhìn về phía Bách Tiêu, tay vừa trợt liền game over, “Tui so ra vẫn tốt hơn cậu, ít nhất không lựa chọn trốn tránh vô dụng để giải quyết sự việc.”

Bách Tiêu cong khóe môi, “Đúng vậy, cậu đâu bị người đóng băng đâu.”

“Nói đến đóng băng……” Nghiêm Vị Nhiên vuốt cằm, “Cậu vậy mà thông qua thử vai bộ 《 Tảng sáng 》, Bách Tiêu, lấy thiên phú của cậu, chỉ cần có một chút may mắn là có thể hot khắp Châu Á.”

“Mượn lời may của cậu nha.”

“Chẳng qua mình rất tò mò nha, bé trai kia rốt cuộc từ đâu ra?”

Bách Tiêu nhún vai, “Mình còn cho rằng cậu biết.”

“Vô nghĩa! Thời điểm cậu đi căn bản còn chưa kết hôn! Bách Tiêu, uổng phí mình còn nhớ thương cậu, cậu thế mà đến kết hôn đều không cho mình biết, còn trộm nuôi con trai lớn tới như vậy.”

“Là con trai ruột.” Bách Tiêu sửa lại nói.

Nghiêm Vị Nhiên vô lực cãi cọ, cắn răng nói: “Còn may cậu nhớ rõ mình, nếu không mình nhất định cầm đao đem cậu băm nát!”

Bách Tiêu mỉm cười nói: “…… Cậu dám ư?”

Đúng lúc này, di động Bách Tiêu vang lên, cậu nhìn thoáng qua màn hình, sau đó cầm di động ra ban công nghe.

Nghiêm Vị Nhiên nhìn bóng dáng Bách Tiêu, cảm thán nói "Cậu có thể quên hắn ta đi, thật là một chuyện không thể tốt hơn, Bách Tiêu, cậu tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”

Chưa đến mười phút, Bách Tiêu tiếp liền hai cuộc điện thoại, cậu nói không nhiều lắm, càng không thể từ biểu tình của cậu mà đoán ra nội dung cuộc trò chuyện.

Nghiêm Vị Nhiên bắt đầu lại trò chơi, nghe thấy Bách Tiêu dùng loại ngữ khí bình tĩnh nói: “Có hai tin tức.”

“Là gì?”

“Thứ nhất, mình không qua buổi thử vai.”

Động tác của Nghiêm Vị Nhiên khựng lại, ném máy game xuống, khẽ nhíu mày nói, “Tại sao lại như vậy? Không phải đã nói qua rồi sao?”

“Nhà đầu tư của《 Tảng sáng 》 chính là Khuất Hà Dương.”

“Đậu, tui quên mất, hắn là fans điện ảnh của Viên Hải Hân, trước kia còn nơi chốn nhằm vào cậu! Còn lại?”

“Quách Hâm muốn gặp mình.”

“Hắn tìm cậu chắc chả có chuyện tốt lành gì.”

Cho dù được thông báo là thử kính không thông qua, biểu tình của Bách Tiêu vẫn cứ bình tĩnh, “Đại khái là về việc hợp đồng, mình ký hợp đồng thời hạn dài tám năm, hiện tại còn dư lại một năm.”

***

Sau bốn năm, Bách Tiêu một lần nữa đi vào Long Thắng, cậu vẫn nhớ rõ bảy năm trước, thời điểm cậu bước vào tòa cao ốc này lần đầu tiên.

Năm ấy cậu 18 tuổi, tháng năm xuân xanh, cậu trà ngập khát khao vô hạn đối với tương lai, mong muốn có thể trở thành siêu sao Châu Á thậm chí là siêu sao cấp quốc tế, nhưng hiện thực lại hung hăng cho cậu một cái tát, khi cậu nhận diễn vai phụ, cũng đã có chút danh tiếng, cậu lại bị công ty đóng băng, nguyên nhân là vương bài của Long Thắng, Viên Hải Hân, ghét cậu, công ty đương nhiên thiên vị Viên Hải Hân, cho nên Bách Tiêu cậu xứng đáng bị xui xẻo, ai bảo cậu không biết tự lượng sức mình đối chọi với ảnh hậu đây.

Mà lý do Viên Hải Hân ghét mình, cậu làm thế nào cũng nhớ không nổi.

Đi thang máy thẳng tới tầng 15, Bách Tiêu nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc cho tốt, cậu hiểu rằng nghệ sĩ nên ngụy trang như thế nào, tầng ngụy trang này không chỉ nhằm vào người xem, cũng nhằm vào nghệ sĩ trong giới cùng với các sếp, trước kia cậu ở trước mặt Quách Hâm rất biết điều, cũng không khiêu chiến quyền uy của đối phương, nhưng hiện tại những điểm này không phải là tồn tại tất yếu, cậu cần phải giữ gìn quyền lợi của bản thân mình.

Sau khi gõ cửa, cánh cửa văn phòng rất nhanh liền mở ra, Bách Tiêu nghiêng người cho đối phương ra trước, hính như là nghệ sĩ mới hot lên gần đây của Long Thắng, trên mặt còn mang theo kiêu ngạo.

Quách Hâm vừa mới bốn mươi, điển hình cho hình tượng chú già phúc hậu, ông ta mặc tây trang định chế quý phái sang trọng, nhìn thấy Bách Tiêu liền gọn gàng dứt khoát nói: “Cậu hẳn là đoán được mục đích tôi tìm cậu.”

Bách Tiêu chọn  vị trí bên cạnh ngồi xuống, “Tuy rằng kì hạn hợp đồng chỉ còn lại một năm, nhưng Quách tổng sẽ không nghĩ rằng tôi phải tay không mà giải trừ hợp đồng chứ.”

“Tôi không tính cho cậu bất cứ thù lao gì.” Quách Hâm nhìn cũng chẳng nhìn Bách Tiêu, “Trong thời gian hợp đồng, tiền, lợi ích cậu kiếm vì công ty cũng chẳng đủ tiền hao phí. Không đòi cậu tiền bồi thường đã là tận tình tận nghĩa, đây là văn kiện hủy hợp đồng, cậu kí xong là có thể đi rồi.”

Tuy Bách Tiêu có chuẩn bị mà đến, cũng không dự đoán được Quách Hâm có thể nói đến tuyệt tình như vậy, thậm chí một phân tiền cũng chẳng tính bỏ ra, cậu xả ra một nụ cười lạnh, trầm giọng nói: “Quách tổng, đừng quên, là công ty hủy hợp đồng với tôi!”

Quách Hâm ghé mắt liếc Bách Tiêu một cái, “ Cậu muốn bao nhiêu?”

“10 vạn.”(~ 344 triệu)

Quách Hâm cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cậu thật đúng là dám ra giá, dù là bốn năm trước cậu cũng không đáng giá đến mức này, tôi vốn dĩ có thể kéo dài đến hết kì hạn hợp đồng, nhưng nghệ sĩ không tiếc thủ đoạn giống như cậu, tôi thật sự lo lắng sẽ tổn hại đến danh dự công ty, huống chi hợp điều khoản hợp đồng viết rất rõ ràng, cậu đã sớm vi phạm điều khoản bên nghệ sĩ, tôi không truy cứu trách nhiệm của cậu, cậu còn dám ở chỗ này mà ngang ngược.

Bách Tiêu nén giận trong lòng, Quách Hâm đây là trợn mắt nói dối ư! Năm đó nếu không phải bị công ty đóng băng, cậu làm sao trở thành người chẳng làm nên trò trống gì, điều khoản hợp đồng rõ ràng viết công ty sẽ vì nghệ sĩ mà lăng xê và cung cấp kịch bản phim cũng như cơ hội tham gia các đại diện nhãn hàng, nhưng Long Thắng làm được không? Cậu lúc trước có bao nhiêu tín nhiệm Long Thắng, khi bị đóng băng liền có bấy nhiêu tuyệt vọng

Bách Tiêu đứng dậy, “Quách tổng, nếu ông không có thành ý như vậy, chúng ta vẫn nên chờ thời gian hợp đồng kết thúc vào một năm sau đi, dù sao tôi cũng không vội.”

Quách Hâm nhìn Bách Tiêu chằm chằm.

“Đúng rồi, giúp tôi chào hỏi chị Hải Hân , tương lai chị ấy có khả năng sẽ thường xuyên nhìn thấy tôi đấy.”

Quách Hâm hung hăng đập bàn vào làm việc, “Đứng lại!”

Bước chân Bách Tiêu dừng lại, xoay người, lạnh như băng mà cười nói: “Như thế nào? Quách tổng nghĩ thông suốt rồi ư?”

Quách Hâm trầm khuôn mặt nhanh chóng ký vào tấm chi phiếu, dương tay nhục nhã ném xuống đất, cũng lạnh nhạt trào phúng nói: “Chẳng qua chỉ là 10 vạn, tôi còn chưa để vào mắt, chỉ là số tiền này tôi thà rằng giữ lại, cũng không muốn cho người như cậu thôi, Bách Tiêu, bốn năm trước cậu hot không được, từ giờ trở đi cũng vĩnh viễn hot không nổi, giới giải trí là vũng bùn của cậu, tiến vào chỉ có một đường chết, tôi xin khuyên cậu một câu, cầm số tiền này cút càng xa càng tốt, nếu không cậu ở giới giải trí, mỗi tiết mục, mỗi bộ điện ảnh, mỗi cái đại ngôn đều không thể nhận được!”

Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, Bách Tiêu cũng không muốn ở chỗ này cho Quách Hâm tùy ý nhục nhã, cậu hừ lạnh một tiếng, phản phúng (trào phúng ngược lại) nói: “Việc này không cần Quách tổng nhọc lòng, giới giải trí lớn như vậy, ông tính là cái gì, ông có thể khống chế toàn bộ hướng đi của giới giải trí sao?”

Hô hấp Quách Hâm trầm trọng, hiển nhiên trong lòng tức giận không nhẹ, “Vậy cậu cứ việc thử xem —— ký tên!”

Bách Tiêu hai ba nhát là kí xong, rồi lại nhặt tấm chi phiếu lên, số tiền này là số tiền mà cậu nên nhận được, không có chuyện cậu ngu đến mức xé nát rồi ném lên mặt Quách Hâm, cho dù cậu hiện tại gấp không chờ nổi mà muốn một quyền đập bẹp cái mặt dữ tợn kia.

Dưới cái nhìn thẹn quá thành giận lại chăm chú của Quách Hâm, Bách Tiêu không quay đầu lại rời khỏi Long Thắng.

Khi Bách Tiêu ra khỏi cao ốc, không phát hiện đằng sau, cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen, xa hoa mà điệu thấp.

Tần Loan Hoa hạ cửa sổ xe xuống, biểu tình hắn hờ hững mà nhìn chằm chằm bóng dáng Bách Tiêu, đáy mắt che dấu một tia vui sướng xen lẫn ngạc nhiên không dễ phát hiện, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu hạ giọng hỏi: “Kia là ai?”

Hồ Ngụy ngơ ngẩn: “Hả?”

“……”

Hồ Ngụy đầy mặt khó hiểu, “Tần tổng, ngài không biết cậu ấy?”

Tần Loan Hoa mặt vô biểu tình nói: “Cậu nói nhảm thêm một chữ tôi liền xé rách miệng cậu.”’

“Bách Tiêu!” Hồ Ngụy nhanh miệng nói, “Tần tổng, cậu ấy chính là Bách Tiêu!”

“Bách Tiêu……” Tần Loan Hoa chậm rãi nói ra hai chữ này, dường như có thể từ giữa môi răng nói ra hương vị đặc biệt, sau một lúc lâu thu hồi tầm mắt, “Đi thôi.”

Hồ Ngụy thật cẩn thận liếc Tần Loan Hoa vài lần, nghĩ thầm, phòng ngủ Tần tổng ngài treo một tấm ảnh chụp Bách Tiêu lớn như vậy, có thể không nhận ra người đang sống sờ sờ ư?

—— Kẻ có tiền mạch não quả nhiên đều không bình thường!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play