Nửa năm trôi qua tựa như chớp mắt, thậm chí so với trước khi cô rời đi, ngoại trừ việc anh gầy hơn một chút thì hết thảy đều không có gì thay đổi. Ôn Đồng ngẫm nghĩ, bản thân mình sau này nói không chừng còn bị rụng tóc, da bọc lấy xương, nếu như anh cứ đẹp trai mãi như vậy, liệu có phải sẽ ghét bỏ cô không đây.
"Thế thì sao?" Cận Tây Trầm nói, một tay vẫn ôm vai cô, chậm rãi thong dong hôn lên đỉnh đầu cô.
"Gì mà thế thì sao, anh biết hết không phải ư? Nếu không anh sẽ không thay em thực hiện mười một hạng mục thử thách kia, anh làm vậy làm gì cơ chứ, đó là những việc em thích chứ không phải anh thích, anh cần gì liều mạng như vậy." Ôn Đồng có hơi bực mình, thể thao mạo hiểm nguy hiểm như thế, mà anh lại chả có lấy một chút kinh nghiệm gì, nếu có sai sót gì...Cô không dám nghĩ.
"Anh biết gì chứ?" Cận Tây Trầm hỏi ngược lại.
Ôn Đồng lập tức có muốn giận cũng không được, đau lòng cũng không xong. Cái người này cứ như thế, bất luận là chuyện gì, cho dù anh đã biết rõ cũng không bao giờ chủ động vạch trần, nhất định phải để người khác ngứa ngáy khó chịu tự mình thú nhận mới được. Lấy ngón tay quệt quệt mũi, cô cúi đầu nói: "Bệnh của em á, anh lợi hại như vậy chắc chắn biết em bị bệnh gì rồi đúng không? Sao anh lại không hiểu nỗi khổ tâm của em chứ?"
"Em muốn anh cảm ơn em sao?" Cận Tây Trầm tiếp tục hỏi.
"Vì sao anh vẫn muốn tìm em chứ? Rõ ràng e đã ở cạnh người khác rồi, còn không chút lưu tình tổn thương anh như vậy, anh vì sao còn muốn tìm em làm chi!" Ôn Đồng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT