Chả trách sao anh thường xuyên đụng chạm, hôn lên mắt cô, thì ra nhìn người mình thích nhắm mắt lại dưới nụ hôn của mình, chính là loại cảm giác này. Cảm giác hàng mi khẽ rung rung trên môi, như thể lay động đến tận tâm can, len lỏi làm tổ ở nơi mềm mại nhất.
"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Nhị Đồng nè, sao cháu cũng học hỏi thành dạng này rồi, cháu không thể đâu, cháu mới mười chín tuổi, sao có thể bắt chước chú Cận cháu không biết xấu hổ, không có giới hạn, bụng dạ xấu xa, không có nhân tính chứ!" Lâm Tu Trúc trực tiếp bị ngược đến xù lông: "Còn nữa, nói cho hai người biết, phương pháp rắc cẩu lương như vậy là sai, phát như vậy chi bằng để anh đây nói cho biết, có cần anh đây dạy cho không, anh đây rất có kinh nghiệm đấy nhé. Còn nữa, hai người, tốt nhất là bây giờ nói xin lỗi với anh đây, sau đó thề sẽ không ngược anh nữa, như vậy anh đây sẽ đại nhân đại lượng tha lỗi cho hai người."
"Anh có từng nghe lấy độc trị độc chưa?" Cận Tây Trầm nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
"Ý là sao?" Lâm Tu Trúc hỏi.
"Lúc ra ngoài, phiền đóng cửa giùm, cảm ơn." Cận Tây Trầm cười, sau đó dùng hai ngón tay nâng cằm Ôn Đồng, cúi đầu xuống trao cô một nụ hôn sâu.
"Có biết xấu hổ không hả có biết xấu hổ không hả có biết xấu hổ không hả, tôi còn chưa đi đâu, tôi còn chưa đi đó, còn ở đây đó, nè, chú mày chú ý chút coi!" Lâm Tu Trúc kêu gào.
Cận Tây Trầm rất nhanh đã kết thúc nụ hôn, xoay người xuống giường, kê thêm gối đầu ở phía sau cô, sau đó bước tới bên bàn rót nước đặt vào tay cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT