Dùng Tất Cả Nhân Sinh Có Được Bảo Vệ Người

Chương 6


1 tháng


Mấy ngày sau, tại Bạch gia.

 

“Phu nhân, cô Tuyết đã đến rồi ạ.”

“Mời cô bé vào đi.”

 

Bạch phu nhân vừa dứt lời liền quay lại nhìn đứa con trai vẫn đang ung dung ngồi bên bàn làm việc.

 

“Vũ Thần, ra ngoài chào hỏi khách chút đi.”

“Bạch Vy nói con bé sẽ đích thân ra mặt, người không cần lo.”

“Ta lo sao? Dù sao trên danh nghĩa cũng là con tặng đồ cho con bé. Bây giờ lại nói Bạch Vy đi đón có hợp lí không?”

 

Bạch Vũ Thần mệt mỏi tháo mắt kính ra, hắn không đáp lời mà mang áo khoát chậm rãi ra ngoài.  

 

Bước xuống cầu thang bỗng Bạch Vũ Thần cùng mẹ hắn đứng sững lại. Quả nhiên nói Tuyết gia nhất trí nhị võ tam dung không sai. Chỉ khoác một tấm lụa lại khiến người khác động lòng như vậy, đến phụ nữ e cũng khó cưỡng lại.

 

Bạch Vũ Thần lại nhìn sắc mặt mẹ hắn. Rõ ràng là kinh ngạc quá mức cần thiết đi. Lẽ nào cũng là vì đôi mắt bạc đó?

.

.

.

 

“Bộ váy rất hợp với cháu đấy, là Tuyết Thanh đã may sao?”

 

Nhắc đến chuyện này Sherry lại cảm thấy không thoải mái. Sáng nay Cửu Sơn An nhận được một gói quà đặc biệt. Người nọ nhìn người kia ngó đều không biết nói gì.

 

Tuyết Thanh cũng thấy làm lạ mà hỏi. Tên người gửi vậy mà lại là Bạch Vũ Thần.

 

Sherry lúc nhận lấy nó cũng khá bất ngờ, cô còn một đống chuyện phải làm trong hôm nay. Không lí nào lại đến Bạch gia làm khách được.

 

Ban đầu là như vậy nhưng cuối cùng cô cũng bị Tuyết Thanh đẩy đến đây.

 

Hiện tại ngồi chung một bàn với họ, trả lời hết câu này đến câu khác thật sự vô cùng lười biếng.

 

Cũng mừng là hết hôm nay cô có thể giải thoát rồi.

 

Đến lúc bữa ăn kết thúc Bạch phu nhân liền rời đi vì lí do công việc. Trước khi đi bà đề nghị Bạch Vũ Thần dẫn hai người dạo một vòng. Cô thầm nghĩ đi một chút cho tâm trạng thoái mái cũng tốt.

 

Sherry ban đầu không để ý nhưng rồi dọc đường đi bầu không khí căng thẳng kéo dài, cô cũng nhớ lại suốt bữa cơm hắn không hề nói một lời. V cũng nói hắn dường như không động đũa với mấy món chính. Lẽ nào quan hệ của bọn họ với Bạch Vy lại tệ đến vậy?

 

Đột nhiên Bạch Vy chỉ tay ra phía xa hỏi cô:

 

“Sherry này, cô thích hoa hồng không? Dãy hồng trắng bên kia đã nở hết rồi, là anh họ tôi tự tay chăm sóc đó. Cô muốn qua xem không?”

 

Cô nhìn hắn, cảm thấy cái mình nghe được thật không thực tế chút nào. Lông mày còn không tự chủ mà chếch lên đầy hoài nghi. 

 

Bạch Vũ Thần đứng một bên cũng không biết nói gì, cô nhóc hôm nay thật sự là lá gan to thêm rồi. 

 

Trong lúc hai người còn đang không biết phản ứng thế nào Bạch Vy đã chạy thẳng đến giữa vườn hoa, dơ tay ra hiệu với hai người.

 

“Cô muốn qua đó xem không?”

“…”

 

Sắc mặt cô có phần lạnh nhạt đi. Điện thoại trong túi đột ngột vang lên làm cả ba người đều bất ngờ.

 

“Đinh! Đinh!”

“Thất lễ rồi, hẳn là dì Tuyết gọi.” 

"Trời cũng không còn sớm, tôi tiễn cô.”

“Làm phiền anh rồi.”

 

Bạch Vũ Thần còn nghĩ cô sẽ từ chối, không ngờ lại không khách khí như vậy. 

 

Ba người không quay lại đường cũ mà đi mang theo vườn hoa ra cổng. Tuyết Thanh quả nhiên nói không sai, thời tiết ở đây quả thật thất thường. Mặt trăng mới đó còn rõ bây giờ đã bị mây đen che kín rồi.

 

Bạch Vy đi bên cạnh cũng sợ sẽ không kịp về đến nhà riêng bèn nắm tà áo cô đi vội thêm. 

 

“Ối!!!”

“Cẩn thận!”

 

Tay cô bị Bạch Vy kéo xuống, hắn  không kịp nghĩ gì liền đưa tay ra bắt lấy người phía trước.

 

Khoảnh khắc tay hắn giữ lấy vòng eo của cô ánh mắt liền hiện lên tia bất ngờ. Nhưng không kịp nghĩ Bạch Vy đã kêu ầm lên.

 

“Ai da hai người làm gì vậy, đau chết em rồi!”

“…”

“…”

 

Sherry quay lại nhìn hắn rồi nhìn xuống phần eo đang bị giữ chặt của mình. Mu bàn tay cô nhẹ nhàng gõ lên tay hắn ra hiệu…

 

Sao còn chưa buông? 

 

Hắn vẫn nhìn cô như thể một đứa trẻ ngủ gật bị giáo viên gọi tên làm cô có chút buồn cười.

 

“Bạch thiếu, cảm ơn!”

“À… không có gì.”

 

Hắn lúc này mới định thần lại từ từ buông cô ra.

 

Bạch Vy nhìn hai người thật sự rất muốn chửi thề một tiếng. Vậy mà lại xem cô như không khí à?

.

.

.

 

Bốn ngày sau,

 

“Bạch thiếu Sáu xe hàng của chúng ta trên đường giao bị tập kích, bên đối tác đang yêu cầu gấp, bây giờ...”

 

Bạch Vũ Thần buông cây bút trong tay, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

 

“Liên hệ cho bên phía J.s.”

“J, J.s ạ?…”

 

Trợ lí muốn nói gì đó nhưng rồi vẫn làm theo.

 

“Đã liên hệ được rồi ạ.”

 

“Vậy khoảng bao lâu trong ngày chúng tôi có thể nhận được?”

 

Đầu dây bên kia rất thong thả mà đáp:

 

“Số lượng như vậy có lẽ nhanh nhất là bốn giờ chiều nay.”

“Được, làm phiền các anh.”

 

Giang Lâm làm trợ lí ở cạnh hắn bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên thấy hắn có thể xử lí qua loa như vậy. Tuy nói đơn hàng lần này không lớn nhưng cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng của bọn họ.

 

Hai tuần sau đó J.s đã kí hợp đồng lâu dài với Bạch thị. Nhưng Bạch Vũ Thần không ngờ được chỉ trước đó ba tiếng J.s đã đổi chủ. Tuy chuyện này là thiếu sót của hắn nhưng trong một tháng lần lượt các ty đối tác của J.s đều bị hủy hợp đồng làm hắn muốn không để tâm cũng không được. Bọn họ nếu không phải là đòi thêm bồi thường thì chính là  J.s cũng vì vậy là ngày ngày nhận đủ đơn kiện và sự hỏi thăm liên tục của cánh nhà báo.

 

Mà J.s cũng theo đó nhận phải làn sóng chỉ trích tứ phía. Cánh paparazzi đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, túc trực luân phiên nhau để giữ cho J.s ở vị trí đầu bản.

.

.

.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play